Lâm Thu Sam than thở: “Danh sách đệ tử nội môn này xem chừng không dễ để ghi danh được”.
Ánh mắt Lâm Nhất rơi vào một chỗ không xa nơi mà thực sự thuộc về Kiếm Chủng, hắn vô cùng tán thưởng những thanh cổ kiếm trên đó, khẽ giọng nói: “Quy tắc của vòng thứ hai, vẫn chưa rõ ràng, tất cả đều là ẩn số, chưa chắc đã không có cơ hội”.
“Lâm đại ca, huynh nhìn bên kia!”
Lâm Yên vươn tay chỉ về phía Hàn Chính Dương hạng bốn của bảng Nhân đang dẫn theo một đám người sát khí đằng đằng từ phía cổng Nam đi lại.
Lục Hách Tuyên hạng tám và Tân Vô Ngân hạng chín của bảng Nhân cũng đi ở hai bên trái phải của hắn ta, rất rõ ràng ba người này đã liên minh với nhau.
“Hàn sư huynh, ngươi xem, đó không phải là Lâm Nhất à?”
Tân Vô Ngân rất tinh mắt, vừa nhìn đã thấy Lâm Nhất đứng cùng đám người Lâm Thu Sam, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo rồi biến mất.
“Nghe nói người lúc trước danh tiếng lẫy lừng, giành được bụi cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên là hắn!”
Lục Hách Tuyên hạ giọng nói.
Hàn Chính Dương không đồng ý, vừa rồi hắn ta chiến thắng đệ tử nội môn trong vòng mười chiêu, lòng tin cực kì to lớn, cười nhạt nói: “Không cần quan tâm tới hắn, hắn vừa mới bước vào Huyền Võ tầng năm, dù có luyện hóa cỏ Kiếm Hoàng cũng không mạnh đến đâu được. Ta là tầng năm đỉnh phong viên mãn, chỉ bàn về tu vi là đã có thể vững vàng đè chết hắn!”
Không lâu sau, Giang Phong, Diệp Tu lần lượt xuất hiện.
Bọn họ lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nhiều đệ tử nội môn cũng dồn ánh mắt lên bọn họ, trong mắt thoáng chút kiêng dè.
Hai người họ thường xuyên chiếm ba hạng đầu bảng, không ai có thể lay động địa vị của họ, ngay cả người ở bảng Địa cũng từng nghe nói.
“Giang sư huynh, nhiều đệ tử nội môn quá…”
Người của liên minh Tu La đứng bên cạnh Giang Phong khẽ giọng than.
Giang Phong cười nói: “Đừng
để ý nhiều, bọn họ đều là kẻ lót đường thôi, tông môn cử bọn họ đến cuộc chiến đồng minh chắc chắn là có nguyên nhân. Có ta ở đây, người của Tu La chắc chắn có thể đứng vững trăm hạng đầu, ai cũng có thể giành lấy vị trí đệ tử nội môn”.
Đúng lúc đó, đám đông trong kiếm chủng vang lên tiếng xôn xao, Sở Hạo Vũ xuất hiện rồi!
Nơi lối vào cửa Đông, Sở Hạo Vũ mặc áo trắng, một tay cầm kiếm chậm rãi bước tới. Gương mặt hắn ta lạnh lùng, thong dong bước tới từng bước. Trên người hắn ta như có một luồng khí tức khiến người ta sợ hãi, những cao thủ của liên minh Quân Tử đều không dám đến gần mà đi theo ở phía xa.
Sở Hạo Vũ!
Nhất thời, bất kể là mười người đứng đầu bảng Nhân hay là những đệ tử nội môn, ánh mắt bọn họ đều hướng về cùng một người.
Sở Hạo Vũ, đây là tên yêu nghiệt đã từng tranh hùng với Bạch Lê Hiên năm xưa, người đứng đầu bảng Nhân không thể tranh cãi. Theo lời đồn, hắn ta từ lâu đã có thực lực bảng Địa, cho dù không nói tiếng nào cũng đủ khiến người khác kiêng dè, kính nể không thôi.
Trước ánh nhìn của mọi người, Sở Hạo Vũ nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại ở một người.
Sát ý trong mắt hắn ta không hề che giấu, chỉ một cái nhìn dường như đã có gió mưa điên cuồng, chất chứa kiếm ý đầy trời, rít gào lao tới.
Nếu là kẻ nhát gan đứng trước ánh mắt này, e rằng sẽ sợ đến run lẩy bẩy, quỳ xuống tại chỗ.
Ai?
Là ai khiến Sở Hạo Vũ, một nhân vật đứng đầu bảng Nhân này, cũng không thể kiềm chế sát ý.