Hắn ta là một người rất có tâm cơ, đầu tiên là chụp cho Hân Nghiên một cái mũ thật to, bản thân sau đây nếu có thua thì cũng là hậu bối khiêu chiến tiền bối, chẳng xấu mặt!
Nhưng nếu như thắng, cũng tức là đã coi Hân Nghiên như một chiếc bàn đạp, còn thua cả hậu bối, nếu truyền ra ngoài thì chắc chắn danh tiếng sẽ phải chịu thiệt rất nhiều.
“Ra tay đi, đừng phí lời”.
Hân Nghiên khẽ nhíu mày, lạnh lùng quát.
“Được rồi, xin tiểu thư Hân Nghiên hạ thủ lưu tình!”
Viêm Vân Toàn, Nộ Diễm Cuồng Thiêu!
Trần Nham cười he he, khi luồng sức mạnh Long Tượng cổ xưa tràn ra khắp toàn thân, Chân nguyên khắp người đồng thời xao động. Khi Chân nguyên và khí lực dung hoà với nhau, bàn chân hắn đạp mạnh một cái lên nền đất sau đó bật người bay lên vung ra một quyền.
Ào!
Giây phút khi hắn bay lên, phía sau lưng hắn bỗng bùng lên một ngọn lửa hừng hực, ngọn lửa ngưng tụ thành một vùng biển mây. Mây nóng bao trùm, thế quyền mênh mông, giống như một ngọn lửa điên cuồng giận dữ, không ngừng thiêu đốt, bốc cháy hừng hực.
Khiến người ta kinh hãi nhất là, sau khi hắn tung quyền, cơ thể bật lên không trung trông không khác gì một con Long Mã thượng cổ.
Có khí thế phi nhanh như Long Mã, vô cùng đáng sợ.
“Giỏi lắm nhóc!”
Tất cả mọi người đứng xem quyết đấu đều hít một hơi thật sâu đầy sợ hãi, sắc mặt cũng đầy vẻ kinh hoàng.
Trần Nham này luôn mồm nói cái gì mà hạ thủ lưu tình, trong khi bản thân ra tay thì chiêu nào chiêu nấy đều đòi mạng người ta.
Rõ ràng là muốn tốc chiến tốc thắng, không chừa lại đường sống cho Hân Nghiên, muốn một chiêu làm loạn tiết tấu của Hân Nghiên.
Tất cả mọi người đều cẩn thận suy nghĩ lại, người này quả thực thông minh, nếu như so về
kinh nghiệm chiến đấu thì hắn ta chắc chắn không bằng Hân Nghiên. Duy chỉ có tốc chiến tốc thắng, lợi dụng ưu thế nhục thân, làm loạn thế cục, sau đó giành được chiến thắng trong sự hỗn loạn.
Đáy mắt Hân Nghiên cực kỳ lạnh lùng, không hề vì lời nói của đối phương mà gây ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình.
Một luồng hàn ý bỗng ngưng tụ lại trên người cô ta, hoá thành luồng gió lạnh buốt, thấm sâu vào tận xương cốt, khiến người ta bất giác rùng mình.
Trong lúc nguy cấp, cô ta liên tục xuất ra ba kiếm, kiếm sau hung hãn hơn kiếm trước. Trên thân kiếm, ngọn lửa máu đầy băng lạnh bốc cháy hừng hực, huyết đó như băng, toả sáng lấp lánh.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Trong tiếng nổ đinh tai, quyền mang còn chưa áp sát đến người Hân Nghiên đã bị đâm cho thủng lỗ chỗ, chỉ với ba kiếm, mà một quyền nhìn có vẻ đáng sợ như vậy đã bị hoá giải một cách dễ dàng trong tay Hân Nghiên.
“Đáng ghét!”
Đáy mắt Trần Nham thoáng vẻ bất ngờ, hắn ta mặc dù không hy vọng một quyền là có thể làm loạn đi tiết tấu của Hân Nghiên. Nhưng cũng không ngờ được, một quyền được hắn ta dốc sức chuẩn bị như vậy mà lại đầy sơ hở trong mắt Hân Nghiên.
Chẳng qua như vậy mới thú vị, nếu dễ dàng thắng lợi thì lại có ý nghĩa gì.