“Trần Nham này đúng là đáng sợ, đến cả bí thuật Lửa từ Long Tượng cũng đã tu luyện thành công. Mặc dù chỉ mới tiểu thành nhưng cũng ra hình ra dạng rồi…”.
Hỗn Nguyên Môn Văn Ngạn Bác thấy cảnh này, khoé miệng lộ ra ý cười, dáng vẻ ung dung trông cực kỳ thoải mái.
Bất luận là Trần Nham thành hay bại, ông ta cũng đều là người thắng cuộc, Vũ Văn Bác và Tả Vân còn chưa ra tay đâu.
Sau khi thi triển bí thuật, kiếm thế của Hân Nghiên đã bị áp chế lại.
Nhóm người Đường Thông không khỏi tỏ ra lo lắng, thực lực của Trần Nham này quả thực vượt ngoài tầm dự đoán.
“Không cần phải lo lắng, loại bí thuật này nhìn thì đáng sợ. Nhưng sức mạnh Long Tượng của Trần Nham chẳng cháy được bao lâu, nhiều nhất mười chiêu là đã không thể chống đỡ được nữa, sư tỷ đang đợi cơ hội thôi”.
Lâm Nhất từng tu luyện Long Tượng Chiến Thể Quyết, hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng nên nhỏ giọng nói.
“Tên kiếm nô này, đang nói cái gì đó?”
Không ít người nghe được lời nói của Lâm Nhất, trên mặt mang đầy vẻ bất mãn, thế cục trước mắt, rõ ràng là Trần Nham đang lội ngược dòng, đang ép Hân Nghiên đến mức không còn sức để phản đòn. Nhìn vào khí thế của Trần Nham trông chẳng có vẻ đuối sức tí nào, rõ là ăn nói hàm hồ.
“Mặc kệ hắn, kiếm nô hèn mọn, hiểu cái gì. Ta thấy Hân Nghiên này, tám chín phần mười là phải lật thuyền trong mương rồi”.
“Rõ ràng là Hân Nghiên không dự đoán được, không ngờ được Trần Nham lại tu luyện bí thuật cỡ này, cho nên mới có cục diện như bây giờ”.
“Vẫn là quá tự tin rồi, trước đó nếu như áp chế Trần Nham, không cho hắn ta có cơ hội thi triển bí thuật thì đã không xuất hiện vấn đề nan giải như hiện nay rồi”.
Trên đại điện, các đệ tử từ trong ra ngoài đều đang nhỏ giọng bàn luận.
“Thua đi”.
Nhưng khi không ai ngờ tới đột nhiên một sợi tơ máu
được ngưng tụ ở chính giữa đại điện, tập trung quanh thân kiếm của Hân Nghiên, trên thân kiếm đột nhiên rộ ra huyết quang chói mắt tựa như ngọn lửa cuốn tới.
Sát khí phóng lên, điên cuồng trỗi dậy.
Gần như cùng lúc đó, lửa từ Long Tượng trên người Trần Nham tối đi một chút.
Phụt!
Kiếm mang như gió thu thổi lá rụng, đâm mạnh vào người hắn ta phát ra tiếng kêu vang dội. Trần Nham hộc máu, lửa từ Long Tượng trên người thoáng chốc dập tắt, sau khi ngã xuống sắc mặt hắn ta tái đi khá nhiều.
“Trần Nham, quay lại đi”.
Văn Ngạn Bác cười nhẹ, khẽ nói: “Đường đường là kẻ vô danh tiểu tốt tầng lớp thứ ba mà lại bị kẻ vô danh tiểu tốt của Hỗn Nguyên Môn ta ép đến mức này, có tiếng không có miếng cũng chỉ thế thôi”.
“Hay là ông bảo Vũ Văn Bác xuống đây đấu với ta một trận đi”.
Hân Nghiên đối chọi gay gắt, lạnh lùng hô lên.
“Được rồi, cuộc thi đến đây là kết thúc, Lăng Tiêu Kiếm Các thắng. Văn trưởng lão, đệ tử nhà ông bị thương không nhẹ, dưỡng thương cho tốt đi”.
Trong lòng Văn Ngạn Bác giễu cợt, vừa định đồng ý thì giọng nói của công chúa Phượng Hoa đã vang lên từ vị trí ghế ngồi chính, ông ta chỉ đành dừng lại.
Đáng tiếc… Nếu không cho cô ta thời gian hồi phục thì với thực lực của Vũ Văn Bác, chỉ ba chiêu là có thể hạ gục cô ta.
Trận đấu này khá hấp dẫn, so với trận trước thì đáng xem và có nhiều điểm đáng học hỏi hơn.
Chỉ là không ngờ kết cục lại đúng như Lâm Nhất nói.