*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn ta có Cuồng Mãng thương pháp, đại khai đại hợp, mạnh mẽ bá đạo, kết hợp với Yên Thuỷ Quyết của Lâm gia, khí tức liên miên, có thể kéo dài trận chiến. Cho nên hắn ta rất tự tin rằng mình có thể đánh bại Long Tượng Chiến Thể Quyết.
Hỗn Nguyên Môn cũng là một trong Tứ đại tông môn, nhân tài có thể chiến thắng người của đối phương chắc chắn sẽ được nêu cao tên tuổi ở đại Tần.
“E rằng ngươi sẽ phải thất vọng, vì ta sẽ không cho ngươi cơ hội ra tay với ta!”
Tả Vân bay xuống, đao rời khỏi vỏ, đao ý xông tận mây xanh. Tựa như giao long bay lên từ trong sông băng vạn dặm, đạo ý mạnh mẽ khiến người xung quanh cảm thấy chói mắt.
“Đao ý mạnh quá!”
“Đao này nhanh thật đấy… Ta suýt thì không nhìn rõ”.
Giữa những tiếng cảm thán, trong mắt Lâm Lam thoáng qua tia thảng thốt, hắn ta vừa mới thấy Tả Vân rút đao mà chớp mắt đã không thấy bóng dáng đối phương đâu nữa.
Đến khi hoàn hồn thì một tia đao quang đã xuất hiện ngay trước mặt, hắn ta chợt hoảng loạn vội vàng giơ thương lên để đỡ.
Bịch! Bịch! Bịch!
Khí tức cùng nước sông lạnh lẽo hoá thành một đạo đao quang nối dài liên tục, bao vây Lâm Lam rồi liên tục chém ra.
Trong đao quang mênh mông, chỉ thấy nước sông dâng trào, tiếng đao rung vang lên tứ phía nhưng không thể thấy rõ bóng dáng Tả Vân.
Hàn Giang đao pháp xuất thần nhập hoá, phối hợp với đao ý cuồng bạo trên người, hắn ta
ép Lâm Lam không còn sức trở mình.
Uy lực của thương pháp ngông cuồng nhưng lại không phát huy ra được, chỉ có thể bị động đánh trả và phòng thủ.
Vút!
Mười chiêu qua đi, khí lưu hỗn loạn, Tả Vân cất đao về vỏ, ngồi lại vị trí.
Hắn ta đặt bảo đao lên bàn, nâng chén rượu lên, nhàn nhã nhìn Lâm Lam trên đấu trường.
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc thì trong cơ thể Lâm Lam bộc phát ra từng tia hàn quang, hắn ta liên tục nôn ra mười ngụm máu.
“Lâm Lam thua rồi!”
“Lâm Lam này là đệ tử ưu tú của Tần Thiên học phủ, bản thân hắn ta cũng là con cháu trực hệ của Lâm gia, thế mà lại thua nhanh như vậy”.
“Hoàn toàn không cùng đẳng cấp, khá xấu hổ đấy”.
Tiếng bàn tán vang lên khắp nơi, mọi người thầm lắc đầu, trong mắt có thêm vài phần khinh thường.
Đánh bại nhanh như vậy, tuy nói là Tả Vân quá mạnh nhưng Lâm Lam quả thực cũng hơi kém.
Văn Ngạn Bác của Hỗn Nguyên Môn nở nụ cười nhạt, trong mắt loé lên vẻ đắc ý, lần này Tả Vân coi như đã giúp Hỗn Nguyên Môn của ông ta trút giận.
Trong mắt ông ta, thắng một cách phong độ thế