*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nói hay lắm! Lúc trước, khi phế đệ tử của ta, chẳng phải Lâm Nhất rất oai phong à? Vị tiểu bối Tào Kiệt kia nói có lý có cứ, nếu không được thì xin tha đi. Đường đường là một trưởng lão như ngươi lại đi uy hiếp hậu bối thì có gì hay ho chứ, lão phu không nói không được mà!”
Trong mắt trưởng lão đầu trọc của Huyền Thiên Tông lóe lên tia sáng lạnh, ông ta nhạy cảm cảm giác được dường như Tào Kiệt có sát ý.
Hắn ta liên tiếp ám chỉ hai lần, rõ ràng là muốn ra tay dồn Lâm Nhất vào chỗ chết.
Đương nhiên, ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội này, nên khi Văn Ngạn Bác vừa lên tiếng, ông ta đã lập tức nói thêm vào.
“Ha ha, một tên Kiếm Nô mà thôi, cũng đâu phải chưa từng quỳ, lại quỳ thêm lần nữa thì đã sao chứ?”
Văn Ngạn Bác nhếch mép cười, nói một cách khó nghe.
Hai người kẻ xướng người họa khiến bầu không khí tại hiện trường bỗng trở nên quái đản. Rất nhiều trưởng lão cảm thấy lạnh sống lưng, rõ ràng mấy người kia muốn liên thủ dồn Lâm Nhất vào chỗ chết.
Bất giác, thế cục chuyển biến thành… nếu muốn rời khỏi cuộc luận bàn này, Lâm Nhất buộc phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Hiển nhiên, ý đồ của bọn họ là dồn Lâm Nhất vào đường cùng, không cho hắn cơ hội lui bước.
Tuy rằng người của tất cả các tông phái có mặt tại đây đều lộ vẻ nghiền ngẫm, nhưng không ai ra mặt nói chuyện thay Lăng Tiêu Kiếm Các.
Để một yêu nghiệt như thế trưởng thành cũng không phải chuyện gì tốt đối với bọn họ.
Nếu hắn thật sự chết ở đại điện Quỳnh Đài này thì e là không có một ai cảm thấy khó chịu.
“Ồn ào!”
Trên chủ vị, công chúa Phượng Hoa lạnh giọng nói: “Lâm Nhất, nếu ngươi muốn đi thì không ai ngăn được ngươi. Quỳ xuống xin tha à? Hừ, ngay cả gặp bổn công chúa còn không cần quỳ, một tên Tào Kiệt mà thôi,
chẳng lẽ còn lớn hơn bổn công chúa?”
Giọng công chúa hàm chứa sự tức giận khiến Văn Ngạn Bác và trưởng lão đầu trọc kia không dám nói thêm lời nào nữa.
Văn Ngạn Bác liếc nhìn công chúa Phượng Hoa, thầm nghĩ, có vẻ như tên tiểu tử này được công chúa coi trọng?
Kết cục tất phải chết cứ thế bị phá vỡ, có công chúa bảo vệ, bọn họ muốn ép buộc hắn là chuyện bất khả thi.
Đáng tiếc…
“Đa tạ lòng tốt của công chúa!”
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, nói: “Tuy nhiên, tại hạ chưa từng nói muốn đi, nếu hắn ta không dốc toàn lực thì ta cũng không có hứng thú giao thủ”.
Một câu khiến mọi người kinh ngạc không thôi, không ai ngờ Lâm Nhất lại dám đối chiến với Tào Kiệt – kẻ tu luyện công pháp Luyện Thể của Yêu Tộc – trong trạng thái bạo phát.
Vốn dĩ, Văn Ngạn Bác cùng trưởng lão đầu trọc cảm thấy rất thất vọng, nhưng thoáng cái, mắt bọn họ lóe sáng, tỏ ra vô cùng mừng rỡ.
“Trời tạo nghiệt có thể sống, tự tạo nghiệt không thể sống, nếu ngươi đã muốn chết thì chớ trách bản thiếu gia không khách khí”.
Tào Kiệt nở một nụ cười dữ tợn khiến khuôn mặt bị yêu hóa càng trở nên xấu xí.
E ngại lại phát sinh thêm chuyện xấu, cho nên vừa dứt lời, hắn ta lập tức lấy đà vọt lên trước, tay phải hung hăng vỗ về phía Lâm Nhất. Giữa không trung, cánh tay không