Hai ngày nay Hạ Huyền đều đi sớm về sớm. Vì gương mặt của Hạ Nguyệt Nhu, hắn cũng hao hết tâm tư, còn bí mật mời thái y trong cung đến, nhưng với gương mặt của nữ nhi đều không có biện pháp, khiến trong lòng hắn vô củng mệt mỏi, cũng rất thất vọng.
Giờ phút này, hắn từ thư phòng đi đến sương phòng của Đại phu nhân. Vừa mới bước qua vườn, hắn liền trông thấy dưới tàng cây dương liễu là một bóng dáng thướt tha mảnh khảnh ngồi ở trong đình. Bước chân của hắn nhất thời dừng lại, hắn đưa mắt đánh giá thiếu nữa trong đình, ánh mắt lóe ra vui mừng.
“Lão gia, đây là Thất tiếu thư.” Nha hoàn bên cạnh nói.
Hạ Huyền chớp chớp mắt, liền bước đến đình nghỉ mát. Nha hoàn phía sau ngẩn ra, im lặng đi theo.
Hạ Vân Nhiễm đang ăn rất vui vẻ, đột nhiên nha hoàn bên người nhắc nhở nàng: “Thất tiếu thư, lão gia đến.”
Hạ Vân Nhiễm lập tức quay đầu lại, đứng dậy hành lễ với nam nhân uy nghiêm.
“Nữ nhi gặp qua phụ thân.”
Hạ Huyền không dám tin, thiếu nữ đen đủi dáng vẻ quê mùa nửa năm trước bây giờ lại kiều điễm, xinh đẹp như vậy. Hắn không nói gì, đôi mắt đánh giá khắp người Hạ Vân Nhiễm.
Chỉ thấy gương mặt trái xoan của nàng ửng đỏ, cả người mặt bộ sa y màu lam phấn, những bông hoa màu vàng thêu trên sa mỏng uốn lượn. Mái tóc đen mềm mượt, búi thành một kiểu rất đặc biệt, tóc mây phất phới khẽ chạm vào cây trâm ngọc phương vĩ đang cắm trên tóc. Trên đôi tay trắng nõn đeo một chiếc vòng tay bạch diệp ngọc bích. Eo nhỏ thắt đai lưng, phía trên treo túi thơm hình hươu sao phối với giầy hương thêu, cả người rực rỡ duyên dáng như hoa xuân.
Nha hoàn bên cạnh cũng tinh tế nhìn xem, đều sợ ngây người! Trời ạ! Thất tiếu thư lại trở nên xinh đẹp như vậy.
Hạ Vân Nhiễm bị Hạ Huyền âm thầm đánh giá như vậy, tâm tư cũng có chút hỗn loạn, đồng thời cúng có chút âm thầm giễu cợt. Nửa năm trước, hắn không phải ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn nàng một cái sao? Sao bây giờ lại nhìn nàng lâu như vậy?
Có lẽ là do nàng thay đổi đi! Hạ Vân Nhiễm tất nhiên biết rõ, khôi phục lại làm một Hạ Vân Nhiễm trắng nõn là tiêu chuẩn của một mỹ nhân bại hoại.
Nhìn thất nữ nhi xinh đẹp trước mắt, trong đầu Hạ Huyền hiện lên gương mặt xinh đẹp sớm đã bị hắn quên đi lúc trước, khóe miệng hiện lên ý cười, quả nhiên là con gái của nàng, phải có nhan sắc thượng đẳng.
Chỉ là, điều khiến Hạ Huyền kinh ngạc là Hạ Vân Nhiễm trước mắt, trong đôi mắt của nàng hoàn toàn không có một chút ngạc nhiên mừng rỡ nào cả, bình tĩnh ung dung, khi tiếp xúc với ánh mắt của hắn cũng không coó chút khiếp sợ.
Làm sao có thể? Một nha đầu chỉ có mười ba tuổi, từ nhỏ đã bị hắn ném ra phủ, mặc dù đã hồi phủ, cũng đã nửa năm hắn chưa từng gặp mặt nàng. Nhìn thấy phụ thân như hắn, sao nàng lại có thể trấn định không hoảng hốt?
“Vân Nhiễm, ngươi kêu Vân Nhiễm?” Hạ Huyền trầm giọng hỏi.
“Tên của ta do phụ thân đích thân đặt. Ngươi quên rồi sao?” Hạ Vân Nhiễm ngẩn đầu, đảo đôi mắt sáng rực như một viên kim cương đen.
Tâm Hạ Huyền không khỏi chấn động, nhưng nhất thời không biết nói gì. Một hồi lâu, hắn mới cười rộ lên, tỏ ra cực kì hứng thú, nữ nhi nàu quả nhiên rất khác biệt, dù mới mười ba tuổi, vẫn còn là một đứa nhỏ lại có can đảm và khí phách, thật hiếm có.
“Phụ thân, ngài cười gì vậy?” Hạ Vân Nhiễm khó hiểu nhìn hắn
“Phụ thân đang cười ta sinh ra một nữ nhi tốt,” Ánh mắt thâm sâu của Hạ Huyền vẫn còn đang đánh giá nàng, ý cười nơi đáy mắt cũng chưa biến mất.
Hạ Vân Nhiễm nhất không đoán ra tâm tư của Hạ Huyền, đành hạ mi mắt, ngoan ngoãn đứng im.
Hạ Huyền nhìn nàng, đáy lòng nổi lên tán thưởng, qua nhiều năm như vậy, dù bên người hắn còn có ba nữ nhi khác, hắn cũng lười liếc mắt một cái. Mấy nữ nhi kia bất quá cũng giống nương của các nàng, dù có vài phần tư sắc, nhưng cũng có vẻ lòng dạ hẹp hòi, không có bản lĩnh. Từ nhỏ hắn cũng chỉ quan tâm đích trưởng nữ xuất sắc là Hạ Nguyệt Nhu. Bởi vì nữ nhi này sẽ giúp hắn đi lên đỉnh cáo của quyền lực.
Chưa bao giờ nghĩ đến, hắn cũng có một thất nữ nhi xuất sắc. Quả nhiên làm cho hắn vui sướng. Hiện giờ Hạ Nguyệt Nhu bị hủy dung còn nằm trên giường, sau này có bình phục không vẫn còn là hy vọng, còn không có chính xác. Nhưng khi nhìn thấy Hạ Vân Nhiễm, Hạ Huyềnhoảng sợ trong lòng nhưng rồi lại bình tĩnh đi vài phần.
Bởi vì, hắn đã phát hiện một quân