Nghĩ đến khuôn mặt như mèo của Thái tử, nàng liền cảm thấy ghê tởm. Mặc dù đời này của nàng không tránh khỏi vận mệnh phải lập gia đình, nhưng phu quân tương lai của mình nàng muốn tự chọn lựa mới được. Nàng không cần trở thành con cờ cho Hạ Huyền tùy ý lợi dụng.
“Vân Nhiễm, lão gia nói ngươi không nghe sao?” Giọng nói dịu dàng của Lý Nguyệt Kiều vang lên.
Ánh mắt của Hạ Huyền có chút kinh ngạc khi nhìn thấy nữ nhi cuối đầu ngưng mắt. Lại một lần nữa làm cho hắn kinh ngạc, tựa như trong thân thể mười ba tuổi của nàng đang cất giấu một linh hồn mà hắn không nhìn thấu được, bình tĩnh và thành thục là hoàn toàn không nên có ở cái tuổi này.
“Vân Nhiễm, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Hạ Huyền có phần không hờn giận nói.
Hạ Vân Nhiễm mím môi cười, gật gật đầu nói: “Ta nghe được, sau này ta sẽ hiếu kính với Nhị di nương.”
“Gọi mẫu thân.” Hạ Huyền sửa lại lời nói của nàng.
“Vâng.” Hạ Vân Nhiễm nói xong, cúi người nói với Lý Nguyệt Kiều: “Nữ nhi gặp qua mẫu thân.”
“Quả nhiên là một đứa nhỏ khôn khéo hiểu chuyện.” Lý Nguyệt Kiều mím môi cười nói.
Hạ Vân Nhiễm dâng một ly trà cho Lý Nguyệt Kiều, xem như chính thức nhận nàng làm mẫu thân.
Lý Nguyệt Kiều một là không thể làm trái ý Hạ Huyền. Hai là nàng cũng muốn bồi dưỡng thế lực ở trong phủ. Ba là nàng cũng muốn coó một người bầu bạn. Cho nên nàng nguyện ý nuôi dưỡng Thất tiểu thư Hạ Vân Nhiễm không có gì nổi bật này.
Xế chiều hôm đó, đám nha hoàn hết sức nhanh nhẹn đem đồ của Hạ Vân Nhiễm từ tiểu viện chuyển sang Nam sương phòng. Địa vị trong phủ của Nhị di nương cũng không thấp, ăn mặc chi tiêu cũng tốt lắm, nhưng so với Đại phu nhân vẫn kém một chút. Hơn nữa nàng cũng dạy dỗ được mấy nha hoàn vừa ý, thay nàng xử lý mọi việc, nên cũng khá an nhàn.
Đãi ngộ của Hạ Vân Nhiễm lại làm cho ba tỷ muội Hạ Vân Tuê tức chết. Một Thất tiểu thư hồi phủ chưa tới nửa năm vậy mà lại leo lên đầu các nàng, trở thành nữ nhi chi thứ hai? Rõ ràng thân phận địa vị đều trên các nàng một bậc.
Tất nhiên y phục, trang sức sau này cũng tốt hơn các nàng. Ngoài mặt các nàng tiến đến chúc mừng, nhưng thực chất là trong đang oán hận muốn chết, mắng chửi không dưới trăm nghìn lần mới quay về.
Hạ Vân Nhiễm cũng không phải một người kiêu ngạo, nàng vẫn sống thoải mái. Đối với Nhị phu nhân, nàng cũng không có cảm tình gì. Trước kia, gặp nhau ở trong vườn, nàng chỉ hành một cái lễ, nở một nụ cười, cũng không có nói gì nhiều.
Hiện tại, đột nhiên trở thành con gái của nàng, sau này còn phải hầu hạ dưới gối, còn vun đắp tình cảm, nói thật, đây không phải là việc Hạ Vân Nhiễm yêu thích, nhưng tính nàng tùy ý không phải sao.
Nói đến đây, thật ra Lý Nguyệt Kiều cũng chỉ lợi dụng mình mà thôi, kiên nhẫn chịu đựng không phải sẽ qua hay sao.
Hạ Vân Nhiễm nghĩ, có lẽ là do khuôn mặt này gây họa! Thực sự là càng lớn càng đẹp, ngay cả nàng còn bị mê hoặc, thì Hạ Huyền cũng nhìn thấu giá trị của khuôn mặt này.
Hạ Vân Nhiễm ở trong phòng nghỉ ngơi, Lý Nguyệt Kiều liền dẫn hai nha hoàn đi vào, dịu dàng nhìn nàng: “Vân Nhiễm, còn thiếu cái gì không? Cần cái gì ngươi cứ nói mẫu thân sẽ mau chóng cho người chuẩn bị.”
“Nơi này tốt lắm, so với tiểu viện trước kia ta ở tốt hơn rất nhiều, cũng không thiếu cái gì.” Hạ Vân Nhiễm cười hi hi nói.
“Vân Nhiễm a! Ngươi đã học qua nữ công chưa?”
Hạ Vân Nhiễm suy nghĩ một chút, thêu chữ thập thì nàng đã từng thêu qua, sau lại cảm thấy đau cổ quá nên thôi, nhưng nói chung đối với nữ công cổ đại nàng thật không có hiểu. Nàng lắc đầu: “Không có.”
“Vậy cầm kỳ thư họa thì sao?”
“Cũng không có.” Hạ Vân Nhiễm tiếp tục lắc đầu nói.
“Còn vũ đạo?”
“Chưa từng học.”
Sắc mặt Lý Nguyệt Kiều hơi giật mình, rồi nàng mỉm cười nói: “Không sao, từ tử sẽ đến, ta sẽ dạy dỗ ngươi cẩn thận. Bản tính ngươi thông minh, học cái gì cũng không quá khó khăn.”
Dù Hạ Vân Nhiễm không muốn học mấy thứ này, nhưng có thể nghĩ nhưng thứ này là kỹ năng hộ thân ở cổ đại. Sau này khi tham dự những buổi tiệc lớn, nàng cũng kông muốn biến mình thành trò cười. Tất nhiên mỗi ngày đều nhàm chán thì sao nàng lại không học chứ?
Trước kia ở trong tiểu viện, nàng có thể thoải mái chơi đùa dược liệu. Hiện tại mỗi ngày đều có nha hoàn nhìn chằm chằm nàng, cái gì nàng cũng không làm được.
Lý Nguyệt Kiều lập tức vì Hạ Vân Nhiễm chuẩn bị một chương trình học. Mà trong khoảng thời gian này, trong Đông sương phòng vẫn là một mảnh buồn rầu thê lương, Đại phu nhân mỗi ngày than thở bi ai, cả người cũng gầy đi. Bởi vì Hạ Huyền đem lực chú ý dời đến trên người Hạ Vân Nhiễm nên thường xuyên tới Nam sương, điều này càng làm Đại phu nhân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay, Hạ
Vân Nhiễm đang ngồi ở trong đình đọc sách liền nhìn thấy một người. Là Tử La. Nàng mang một mâm Túy Hoa Cao, cười hi hi nói với Hạ Vân Nhiễm: “Thất tiểu thư, đây là lão phu nhân lệnh Tử La đem tới. Ngài nhận lấy đi.”
Chuyện hãm hại lần trước, Hạ Vân Nhiễm đối với nàng cũng không có cảm tình gì, vẻ mặt bình thản nói: “Để đó đi.”
Hạ Vân Nhiễm lạnh nhạt nàng ta, không nói chuyện.
Tâm của Tử La cả kinh. Nàng nghĩ chỉ cần nàng nói thì không ai dám chống đối, Thất tiểu thư sẽ tha thứ cho nàng. Nào ngờ, Hạ Vân Nhiễm so với trong tưởng tượng của nàng còn khó hầu hạ hơn. Hai mắt nàng đỏ lên, hướng Hạ Vân Nhiễm quỳ xuống: “Thất tiểu thư, xin người tha thứ cho nô tỳ đi! Nô tỳ cũng không phải cố ý, trong nhà nô tỳ còn có bà nội tám mươi tuổi và đệ đệ năm tuổi phải nuôi sống. Nô tỳ chẳng qua chỉ là một thô sử nha hoàn rất nhiều chuyện không thể tự theo ý mình, ngài liền tha lỗi cho ta đi.” Nói xong, nàng đau lòng rơi vài giọt nước mắt.
Hạ Vân Nhiễm nhìn thấy, trên mặt không có xúc động gì. Nhưng nghĩ đến nàng là một trong những nha hoàn lão phu nhân yên mến nhất, tất nhiên nếu nàng ta chịu nhận lỗi, sau này cũng không biết có mạo phạm đến nàng không, nhưng mưu kế đúng là do Đại phu nhân bày ra, nàng ta chỉ là một nha hoàn mà thôi.
“Được rồi! Chuyện đó ta cũng không trách ngươi. Tỷ tỷ, ta hi vọng sau này ngươi làm ngườ phải thông minh chút.” Hạ Vân Nhiễm thị uy nói.
“Tử La nhất định sẽ ghi nhớ, sau này sẽ tận tâm đối đãi với Thất tiểu thư.” Tử La nói xong, lau nước mắt một phen rồi rời đi.
Đảo mắt, thời gian nửa năm đã qua đi, Hạ Vân Nhiễm mười bốn tuổi, lúc này Hạ Vân Nhiễm càng trổ mã xinh đẹp hơn, cầm kì thư họa đều là sở trường, vũ đạo cũng vô cùng tốt, chỉ có nữ công vẫn còn ở giai đoạn sơ cấp. Chuyện này làm Lý Nguyệt Kiều vô cùng nhức đầu, nàng thỉnh không ít tú sư đến dạy, nhưng hiện tại nàng có một loại ý nghĩ muốn buông tha.
Ở phương diện nữ công này, Hạ Vân Nhiễm quả thực không có thiên phú.
Hạ Vân Nhiễm dựa vào Nhị phu nhân, lại có lão phu nhân yêu quý, nên cuộc sống của nàng cũng rất khá. Đại phu nhân mỗi ngày còn vì Hạ Nguyệt Nhu sầu khổ, dù biết nàng ưu tú cũng không có tâm đi tính kế. Hơn nữa, Hạ Huyền thường xuyên chiếu cố Hạ Vân Nhiễm, nàng cũng không tìm được cơ hội. Lý Nguyệt Kiều là người đã cùng nàng đấu nhau vài chục năm, đương nhiên cũng khắp nơi coi chừng cẩn thận. Không có cơ hội tốt, Đại phu nhân đúng là không có cách nào xuống tay được.
Nhưng mà, Đại tiểu thư ở trong phòng nửa năm cũng sẽ khiến người khác hoài nghi, dù đám nha hoàn có ngậm chặt miệng, cũng sẽ không cẩn thận gây chuyện, dù sai hay đúng thì bệnh của Đại tiểu thư cũng ngày càng nặng, đã có tin đồn nói Đại tiểu thư nhất định bệnh không dậy nổi.
Bởi vì không có Hạ Nguyệt Nhu, danh tiếng của Hạ Vân Nhiễm bất tri bất giác mà lớn mạnh. Ở một số nơi nổi tiếng bên ngoài Tướng phủ đều là công trạng của Hạ Huyền, hắn cố ý thổi phồng thanh danh của Hạ Vân Nhiễm. Mà bên trong kinh thành, các tiểu thư khuê các nhà quyền thế nếu được bách tính yêu thích thì thanh danh sẽ một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh liền truyền ra ngoài.
Nghe nói, Tướng phủ lại có một vị Thất tiểu thư xinh đẹp vô song, dung mạo tuyệt đẹp, cầm kì thư họa mọi thứ tinh thông, tài nghệ siêu phàm, nhan sắc có thể sánh ngang với Đại tiểu thư nữa chứ!
Mà trong Tướng phủ đã có một vị Đại tiểu thư xinh đẹp, giờ lại thêm một vị Thất tiểu thư cũng xinh đẹp nữa tựa hồ cũng là chuyện thường tình. Nghe nói Hạ Tướng cũng anh tuấn bất phàm, nữ nhi sinh ra tất nhiên cũng xinh xắn mặn mà.