Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Chương 30: Có người mua tranh nàng vẽ


trước sau

Sáng sớm hôm sau, Hạ Vân Nhiễm bị Lý Nguyệt Kiều chuẩn bị một phen trang phục lộng lẫy, chỉ thấy khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, tinh xảo như trứng ngỗng, phủ một tầng phấn mỏng nhàn nhạt. Cả người nàng mặc một bộ váy hoa mai hồng điểm xuyết bươm buớm nhẹ nhàng vỗ cánh, những cánh sen hồng uốn lượn kéo dài xuống chân như muốn vươn ra ngoài, tóc dài chỉnh tề được búi theo kiểu Song Loa Kế vô cùng đẹp, lại nhẹ nhàng cài thêm cây trâm Bách Hợp vào tóc mây, trên tay ngọc mang một vòng tay bằng vàng khảm ngọc Dương Chi, eo thắt dây lưng hoa thành cái nơ nhỏ buông dài xuống, phía trên treo một túi thơm, chân mang giày vải màu yên nhũ đính ngọc. Cả người Hạ Vân Nhiễm xinh đẹp đoan trang, dung mạo như hoa đào, dáng dấp thùy mị xuất trần.

Kể cả Lý Nguyệt Kiều là người trang điểm cho Hạ Vân Nhiễm nhìn đến còn có chút ít sững sờ, Hạ Vân Nhiễm đặc biệt mỹ lệ, không giống nữ nhi ruột của nàng – Băng Tâm luôn thanh cao, không giống Hạ Nguyệt Nhu quyến rũ như hoa, lại thanh khiết như trăng rằm,tựa hồ không thể với tới.

“Thất Tiểu Thư, lão phu nhân đợi ngài bên ngoài sảnh đây này!” Nha hoàn chạy vào nói.

Hạ Vân Nhiễm khẽ mỉm cười, “Ta sẽ đi.” Nói xong, nàng hướng Lý Nguyệt Kiều nói: ” Mẫu thân, ta đi nha.”

“Được, đi đường cẩn thận chút.” Lý Nguyệt Kiều khẽ cúi đầu, đưa mắt nhìn nàng ra cửa.

Hạ Vân Nhiễm đi băng qua hành lang u tĩnh, vừa đúng gặp phải ba tỷ muội Hạ Vân Tuệ đang đi tới. Họ nghẹn họng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang đi tới, khí thế kia lại khiến họ sợ hết hồn, nếu không có nhìn rõ còn tưởng rằng là quý phi nương nương trong cung.

Ba tỷ muội Hạ Vân Tuệ vẫn còn ở ngẩn ngơ ở bên trong, Hạ Vân Nhiễm đã các cười với các nàng, “Tam tỷ, Tứ tỷ, Lục tỷ.”

“Thất muội cùng lão phu nhân đi chùa cầu phúc sao?” Hạ Vân Tuệ miễn cưỡng áp chế sự đố kỵ, mỉm cười hỏi.

“Đúng a! Lão phu nhân đang chờ ta.” Hạ Vân Nhiễm mím môi cười một tiếng, dẫn nha hoàn đi ngay.

Sau lưng, Hạ Vân Lệ lộ ra ánh mắt ghen tỵ, nàng ác độc hướng Hạ Vân Nhiễm bóng lưng nhổ một cái, “Ta nhổ vào, cũng chỉ là một thứ nữ, ăn mặc như vậy cũng không ngại mất thể diện.”

Một bên hai tiểu thư khác cũng buồn bực cực kỳ trong bụng, thầm nghĩ, tại sao họ không biết đi lấy lòng lão phu nhân? Nếu không, cơ hội như vậy có thể đến phiên nàng sao?

Nhưng là, bình thường cuộc sống của họ chính là ganh đua, so sánh lẫn nhau, cãi nhau, cười đùa lẫn nhau, an nhàn sống dưới sự khống chế của Đại phu nhân, nào dám cùng Đại phu nhân Đại tiểu thư đối nghịch? Đây là các nàng yếu đuối, không dám mạnh mẽ phản kháng.

Hạ Vân Nhiễm ra ngoài đại sảnh, nhìn thấy lão phu nhân mặc áo bào thêu trăm phúc nâng thọ màu đỏ sậm, trên đầu mang thuý ngọc có da bạc giống như của nam nhân, tóc búi khá cầu kì, trong mái tóc bạc như tuyết cắm một cây ngân trâm, quả nhiên có uy nghiêm khí thế của nhất phẩm phu nhân.

Lão phu nhân liếc mắt quan sát Hạ Vân Nhiễm, đôi mắt nàng khẽ thoáng qua một tia vui mừng, ánh mắt của con trai thật không tệ, nha đầu này xác thực rất có tướng gả vào hoàng gia, gả cho Nhị hoàng tử nàng cũng không chịu thiệt.

Hạ Vân Nhiễm hành lễ với nàng, hai người dẫn nha hoàn ra cửa, chỉ thấy ngoài cửa, có hai chiếc xe ngựa, mười lăm gia đinh tháp tùng, tám nha hoàn xinh đẹp, sáu ma ma thô sử, là một đội hình rất có khí thế.

Hạ Vân Nhiễm ngồi lên chiếc xe ngựa thứ hai, nha hoàn Tiểu Thất ở bên cạnh đi bộ theo.

Xe ngựa chạy trên đường cái Kinh Thành, chỉ chốc lát sau, liền truyền đến không ít tiếng la của những người bán hàng rong. Đi khoảng một nén hương thời gian thì xe ngựa ngừng lại, Hạ Vân Nhiễm có chút kỳ quái vén màn xe lên. Lúc này, có ma ma đã chạy tới nói với nàng: “Thất Tiểu Thư, chờ một chốc lát, gặp gỡ xe ngựa của Long Vương phủ, đang nhường đường.”

Long Vương phủ? Hạ Vân Nhiễm trong đầu thoáng qua hình ảnh của mỹ nam, trùng hợp như vậy sao? Đang nhàm chán, nàng liền vén rèm xe lên, nhìn ra ngoài một chút. Vừa thấy cũng đã khiến nàng sợ hết hồn, chỉ thấy bên cạnh trên kệ trúc, thế nhưng đang buôn bán tranh nàng vẽ. Nàng chỉ thấy này người bán hàng rong lớn tiếng kêu lên, “Tranh của Kinh Thành Tướng phủ Thất Tiểu Thư, tiện nghi một trăm lượng mua ngay đi...... Mọi người mau tới đây xem một chút, mau tới đây nhìn một chút a!”

Đang lúc này, chỉ thấy một thư đồng bộ dạng chất phác đi tới, nhìn tranh kia, hết sức khinh thường nói, “Tranh này bán một
trăm lượng? Lão bản, ngươi cũng biết thưởng thức tranh sao?”

“Ai, vị công tử này, hiện tại cả Kinh Thành đều là cái giá này. Nếu không, ngài hỏi một chút, tranh do Thất Tiểu Thư Tướng phủ vẽ, đây chính là tuyệt đối có giá trị cất giữ. Ngươi xem, nhân vật không miêu tả nhiều nhưng nhìn rất chân thật, còn màu sắc tranh, tuyệt đối là thượng đẳng.” Người bán hàng rong thao thao nói.

Thư đồng kia không khỏi nhìn cẩn thận, nhìn một lát, hắn mặc cả, “Năm mươi lượng, ngươi có bán hay không?”

“Năm mươi lượng? Tiểu ca, ngài cũng đừng nói giỡn. Ta lấy trong tay người khác cũng đã có giá tám mươi lăm lượng hai đồng rồi!”

“Liền năm mươi lượng, ngươi rốt cuộc có bán hay không, gia nhà chúng ta còn đang chờ!”

“Ta thấy công tử nhà ngươi cũng không phải người bình thường. Như vậy đi! Tám mươi lượng ta liền bán.”

Trong xe ngựa, Hạ Vân Nhiễm nghe lời này, nàng thật muốn lớn tiếng gọi thư đồng kia tới đây, cho nàng tám mươi lượng, nàng nguyện ý vẽ tiếp một bộ.

Nhưng thư đồng nghiêng đầu suy nghĩ, thế nhưng cắn răng đồng ý. Hắn móc ra mấy tờ ngân phiếu cho lão bản. Lão bản kia vui vẻ cuốn bức họa lại đưa cho hắn, thư đồng cẩn thận nhận lấy là được.

Hạ Vân Nhiễm rất buồn, sớm biết, làm ăn kiểu này cũng được thì nàng làm rồi, mất công lại để cho những người bán hàng rong này kiếm được nhiều vậy. Xem ra sau này, nếu như nàng bị đuổi ra Tướng phủ rồi, bán tranh kiếm tiền cũng là một chuyện không tồi.

Đúng lúc này, này người bán hàng rong lại lấy ra một bộ khác, Hạ Vân Nhiễm vừa nhìn thấy, vẫn là nàng, không khỏi cười khổ, xem ra nàng nửa năm qua này luyện vẽ tốt, cũng bị người Tướng phủ trộm đi ra bán.

Cùng lúc, ma ma chạy tới nói: “Thất Tiểu Thư, chúng ta đi thôi! Xe ngựa của Long Vương phủ đã nhường cho lão phu nhân chúng ta rồi.”

Hạ Vân Nhiễm gật đầu một cái, buông xuống màn xe. Khi hai đoàn xe đi ngang qua nhau thì Hạ Vân Nhiễm không khỏi tò mò vén màn xe, chỉ thấy phía trước đó là một chiếc xe ngựa phủ kín màu xanh đen. Tim của Hạ Vân Nhiễm đập mạnh, chẳng lẽ là người nọ?

Cũng tại lúc này, nàng nhìn thấy thiếu niên ôm bức tranh đứng một bên, giống như là thư đồng của người trong xe ngựa. Mặt của Hạ Vân Nhiễm bỗng dưng nóng lên, là người của hắn đi mua một bức tranh của nàng?

Khi xe ngựa của nàng cùng xe ngựa bên cạnh gặp thoáng qua thì này màu xanh dương đậm rèm cửa sổ đột nhiên xốc ra, một đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn sang, còn hé ra một khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc. Hạ Vân Nhiễm lén nhìn ánh mắt của hắn trong xe ngựa, vừa vặn lại bị người ta bắt gặp. Hạ Vân Nhiễm quẫn bách, hốt hoảng buông rèm xe, lặng lẽ lùi về sau.

Xe ngựa rất nhanh sẽ lướt qua nhau, Hạ Vân Nhiễm nhất thời muốn khóc, đáng chết, làm sao mà hắn biết nàng đang nhìn hắn? Quá mất mặt.

Lại không biết, trong xe ngựa kia, khóe miệng Long Diệu nở một nụ cười nhàn nhạt. Ngay sau đó, hắn nghĩ tới cái gì, đáy mắt có chút sâu không lường được, hắn nhíu mi, không ngờ Hạ Huyền lại có chủ ý như vậy.

“Gia, chúng ta nên đi.” Có thị vệ tiến lên đây nói.

“Ừ.” Phía sau màn xe, một giọng nói thanh đạm truyền ra.

Hạ Vân Nhiễm một mình ảo não trong chốc lát, đáng chết, nam nhân kia có gì mà đắc ý chứ? Rõ ràng nàng đối với hắn không có ý nghĩa, lại mỗi lần gặp được hắn, làm cho nàng giống như là hoa si luôn nhìn lén hắn.

Ai, hi vọng hắn không cần tự mình đa tình mới phải, đối với nàng tiểu tử như vậy thật không có ý nghĩa, chỉ là mới mười bảy, mười tám tuổi thôi.

Lão nương sớm qua cái tuổi ăn chơi bịp bợm rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện