Nàng nhìn thấy trong phòng có một vị phu nhân ngồi, chắc hẳn chính là đại phu nhân không thể nghi ngờ.
“Vân Nhiễm gặp qua đại phu nhân.” Hạ Vân Nhiễm mặc dù ghét những lễ tiết này, nhưng đang ở cổ đại, nàng cũng chỉ có thể đi theo thời đại thôi.
Nữ tử ngồi trên đại khái chừng ba mươi tuổi, người mặc gấm lụa bó sát, trên vải người dệt hoa văn nổi hình nguyệt, một đầu mái tóc dài đen nhánh, búi tóc kiểu lưu vân, trâm phượng bát bảo cài vào tóc mây, hai trâm vàng phượng hoàng, mi tâm điểm chấm, nhìn đoan trang thục nhã, cao quý phi phàm, nàng chính là đại phu nhân Hạ phủ, chánh thê Trình thị của tể tướng Hạ Huyền .
Đôi mắt nhỏ dài của nàng quan sát Hạ Vân Nhiễm bên dưới, đang cầm ly uống một ngụm trà, thiếu chút nữa thì nhả ra, nàng có chút không dám tin trợn lớn mắt hỏi, “Ngươi là Vân Nhiễm? Ngẩng đầu lên cho ta xem.”
Hạ Vân Nhiễm khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đen kịt nhỏ nhắn rất gây chú ý, Trình thị cố gắng khắc chế tâm tình của chính mình, nhưng cũng bị khuôn mặt nhỏ nhắn này chọc không nhịn được, nàng xì một tiếng cười rộ lên, “Vân Nhiễm a! Những năm này, ngươi ở bên ngoài chịu khổ, không có việc gì chứ?”
“Nhờ phúc của phu nhân, ta không có việc gì.” Hạ Vân Nhiễm lại cúi thấp đầu xuống, đang cười nàng sao? Được, trước hết cứ để cho các ngươi cười đi! Không thành vấn đề, chỉ cần cho nàng thời gian, nàng sẽ tỏa sáng chói mắt hơn các ngươi.
“Đi, đi gặp lão thái thái đi, nàng cũng nhớ ngươi rồi.” Trình thị nói xong, lại nhìn đánh giá một chút vóc người của nàng, “Y phục này có thể không nhận ra người, phải thay đổi, Tiểu Hồng, đến phòng Lục tiểu thư lấy một bộ quần áo tới đây, nên chọn bộ hợp với tư thái Thất tiểu thư.”
Nha đầu Tiểu Hồng lập tức liền chạy ra khỏi cửa, chỉ chốc lát sau, thấy trong tay nàng đang cầm một bộ y phục màu sắc đỏ chót tới đây, Hạ Vân Nhiễm vừa nhìn thấy y phục, khóe miệng giật giật, đây là có lòng, hay là vô tình?
Nàng vốn đã đen, còn nhất định phải phối hợp với màu đỏ chót, không phải càng tăng thêm màu da đen của nàng sao?
Đại phu nhân nhìn y phục này, khóe miệng cũng có chút giận trách, chỉ là, nàng cũng không có nói thêm cái gì, nhìn Hạ Vân Nhiễm nói: “Vân nhiễm! Đi thay bộ y phục này đi! Ngươi bây giờ là Thất tiểu thư của Tướng phủ, về sau phải mặc có chút thể diện mới được.”
“Cám ơn đại phu nhân.” Hạ Vân Nhiễm cúi đầu cảm tạ một tiếng, đi vào phòng trong cùng nha hoàn.
Vóc người mười ba tuổi, Hạ Vân Nhiễm được coi là hơi gầy, chỉ là, y phục này mặc lên người vừa vặn, nha hoàn lại chải cho nàng một kiểu tóc, hai sợi tóc thả trước ngực, trên đầu cài trâm tinh sảo, trên chân chính là giày hoa hồ điệp, tất cả đều ăn mặc theo thân phận tiểu thư.
Hạ Vân Nhiễm nghĩ thầm, đại phu này cho mình mặc như vậy, cũng chỉ là tự dát vàng trên mặt nàng, cho nàng mặt mũi, làm cho người ta thấy nàng khoan hậu nhân ái, không cay nghiệt thứ nữ mà thôi.
Nhưng là, Hạ Vân Nhuộm có khuyết điểm chính là đen, coi như cài trâm bạc hàng đống trên người nàng, cũng chỉ làm lộ thêm việc nàng đen thôi.
Đại phu nhân nhìn thấy Hạ Vân Nhiễm đi ra, không khỏi quay mặt đi, dùng ống tay áo chặn lại khóe miệng đang cười nhạo, sau đó, ngay ngắn nói: “Đi thôi! Tất cả mọi người đang chờ gặp ngươi!”
Hạ Vân Nhiễm gật đầu một cái, đi theo đại phu nhân ra cửa, dọc theo đường đi nàng lại trở thành đối tượng cho bọn nha hoàn chỉ chỏ nghị luận, chỉ ngắn ngủn một lát, nàng đã nổi tiếng trong phủ rồi.
Đến Nam sương phòng của lão phu nhân, chỉ thấy một đường trang trí tuyệt đẹp, đình đài lầu các san sát, cầu nhỏ nước chảy, núi giả nhiều hình thù, kỳ trân dị thảo, tranh