Edit: Tử Dương Hoa
Mà Hạ Vân Nhiễm, thân là nhân vật chính trong câu chuyện tối hôm qua, giờ phút này lại đang ngồi ở trong sân uống trà sâm, lật sách, hoàn toàn là vẻ nhẹ nhõm như thể mọi chuyện không liên quan đến mình, không hề biết bên ngoài đang xôn xao truyền đi chuyện nàng và Long Diệu cùng đi chơi lễ hội.
Trong tướng phủ, cũng không hề yên ổn, Hạ Nguyệt Nhu đột nhiên xuất hiện trước mặt Hạ Vân Nhiễm, vẻ mặt tức giận này, dường như đang muốn ăn sống Hạ Vân Nhiễm.
“Thất muội, ngươi nói đi, ngày đó ở phủ công chúa, có phải chính ngươi đã hạ độc ta hay không?” Hạ Nguyệt Nhu càng nghĩ càng thấy kỳ quái, đang yên đang lành, sao thân thể của nàng lại xảy ra vấn đề được? Nếu như nàng có thể múa xong vũ điệu kia, sao có thể đến lượt Hạ Vân Nhiễm chiến thắng?
Nghĩ thế nào, Hạ Nguyệt Nhu cũng cảm thấy chuyện này có liên quan đến Hạ Vân Nhiễm, mặc dù nàng không biết mình bị hạ độc như thế nào.
Hạ Vân Nhiễm có vẻ vô tội trừng mắt nhìn, nhìn đại tiểu thư khí thế hung hăng trước mắt, lắc đầu nói, “Đại tỷ, tỷ nói cái gì vậy! Cái gì mà bỏ thuốc?”
“Ngươi đừng giả bộ hồ đồ với ta, ngươi đừng tưởng là ta không biết, chính là ngươi, ngươi làm hại ta mất mặt, để cho ngươi chiếm được tiện nghi.” Khuôn mặt mỹ lệ của Hạ Nguyệt Nhu trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Hạ Vân Nhiễm chậc chậc kêu lên, “Đại tỷ, tỷ cũng đừng oan uổng người khác chứ, con người vốn có ba việc gấp, ai biết được ngày hôm đó tỷ đã ăn nhầm thứ gì, có quan hệ gì với muội được chứ?”
Hạ Nguyệt Nhu thực sự muốn tiến lên xé rách bộ mặt ngây thơ của người trước mặt, nàng cắn chặt hàm răng trắng nói: “Đầu tiên ngươi hãm hại mẫu thân ta, sau đó lại hãm hại ta, không phải ngươi thì là ai?”
Vẻ mặt của Hạ Vân Nhiễm trầm xuống, có chút không ngần ngại nói: “Đại tỷ, là mẫu thân tỷ tự làm tự chịu, người tham bạc là chuyện có chứng cớ xác thật, tại sao lại gọi là hãm hại được? Còn đối với tỷ, muội càng không có lòng đi hãm hại, lại nói, tỷ cảm thấy biểu hiện của muội ngày hôm đó sẽ thua kém tỷ sao?”
“Ngươi...” Hạ Nguyệt Nhu bị chặn họng, cả gương mặt đỏ lên, biểu hiện của Hạ Vân Nhiễm ngày hôm đó đúng là vượt ngoài dự liệu của nàng, nhưng nàng cũng không cam tâm, nếu như nàng không gặp phải chuyện không may, ít nhất có thể ngang tài ngang sức với Hạ Vân Nhiễm, chỉ đành hận Hạ Vân Nhiễm thắng vì đã tạo bất ngờ cho mọi người, ngược lại, nàng thật sự lại không nắm chắc có thể thắng được.
“Đại tỷ, tài nghệ không bằng người, thì phải biết thừa nhận, tỷ cứ một mực đánh nhau với muội thì có ích lợi gì? Lại nói, ngày đó muội đã nắm chắc phần thắng, mười phần tự tin, cần gì đi hại tỷ?” Hạ Vân Nhiễm trừng mắt nhìn, hết sức lương thiện nói.
Hạ Nguyệt Nhu tức giận đến mức gương mặt thanh tú cũng trở nên khó coi, muốn nàng thừa nhận mình không bằng Hạ Vân Nhiễm, còn khổ sở hơn là giết nàng, nàng hừ lạnh nói, “Ngươi cũng quá tự tin rồi đấy, cũng chỉ là chút tiểu xảo với mấy con côn trùng mà thôi, liền cho rằng mình ghê gớm lắm sao, Thất muội, ngươi nhớ lấy, nhất định ta sẽ báo thù cho mẫu thân ta, đến lúc đó, ngươi sẽ biết kết cục khi đắc tội ta.”
Hạ Nguyệt Nhu vứt lại lời nói ngoan độc này, hiển nhiên là rất tự tin, mặc dù nàng ta bị bêu xấu, nhưng vẻ mỹ lệ của nàng vẫn còn đây, vẻ xinh đẹp khuynh thành này cũng không phải là ai cũng có, sớm muộn gì Thái tử cũng vẫn yêu thích nàng như cũ, chỉ cần có một ngày nàng vinh quang ngồi lên vị trí Thái tử phi, việc thứ nhất nàng làm chính là thu thập Hạ Vân Nhiễm.
Hạ Vân Nhiễm không có vẻ nào là bị uy hiếp, nàng nhún nhún vai nói, “Vậy thì muội chờ, xem đại tỷ sẽ trừng trị ta như thế nào.”
“Thật là nha đầu ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng là gì, đắc tội ta là việc không sáng suốt nhất của ngươi.” Hạ Nguyệt Nhu cười giễu cợt một tiếng, cảm giác như cái mạng nhỏ của Hạ Vân Nhiễm đã nằm trong tay nàng rồi.
Nụ cười của Hạ Vân Nhiễm vẫn như cũ, “Đại tỷ nói đúng, muội nào có nhìn xa trông rộng và thông minh được như đại tỷ?”
Hạ Nguyệt Nhu giận đến âm thầm cắn răng, nhìn vào nét mặt cười châm biếm của Hạ Vân Nhiễm, thật giống như vừa rồi nàng đã hung hăng đánh một quyền vào đám bông, căn bản không có đạt được khoái cảm như trong tưởng tượng của nàng, chuyện này thật là khiến nàng buồn phiền không thôi, dứt khoát xoay người rời đi, không tiếp tục tranh luận cùng Vân Nhiễm nữa.
Đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng ta, khóe miệng Hạ Vân Nhiễm khẽ nhếch, cho là nàng thực sự sẽ trơ mắt nhìn nàng gả vào hoàng cung sao?
Hạ Nguyệt Nhu, đắc tội với nàng mới là không sáng suốt.
Đại phu nhân vẫn còn bị cấm túc trong viện, Lý Nguyệt Kiều xử lý mọi chuyện trên dưới trong phủ, ngay ngắn rõ ràng, bà và Hạ Vân Nhiễm cũng phục vụ lão phu nhân rất chu đáo, đại phu nhân thất sủng, mọi quan tâm và yêu thương của Hạ Huyền đều dành cho các nàng, giống như toàn bộ ân sủng trong phủ này đều bị hai mẹ con các nàng dành hết, mấy vị di nương tiểu thư khác đỏ mắt oán hận, nhưng không dám thể hiện ra, hậu quả mà đại phu nhân và Đại tiểu thư nhận được kia chính là ví dụ.
Họ dần dần hiểu, không chọc nổi Thất Tiểu Thư Hạ Vân Nhiễm rồi.
Ba ngày sau vào lúc gần tối, Nhị hoàng tử bất ngờ tới, có lẽ là hắn ra ngoài cung làm việc, ăn mặc hết sức đoan trang, hắn mặc một áo bào tím, bên hông đeo thắt lưng hoa văn hình rồng, một đôi mắt phượng thâm thúy sắc bén, hợp với thân thể nổi bật hơn người, vào lúc hoàng hôn chạng vạng bất ngờ đi vào đình viện, quả nhiên là tác phong nhanh nhẹn hiên ngang anh tuấn.
Đúng lúc Tam tỷ Hạ Vân Tuệ đang trò chuyện với Hạ Vân Nhiễm, đột nhiên nhìn thấy một nam tử anh tuấn đi tới, bỗng nhiên mắc cỡ đỏ bừng mặt, vội cúi đầu hành lễ, Hạ Vân Nhiễm hơi ngạc nhiên
một chút, cũng hành lễ theo.
“Đều miễn lễ.” Hiên Viên Trạm cười nói, một đôi mắt sâu thẳm như đầm nước một mực chỉ khóa chặt lấy Hạ Vân Nhiễm, mà hắn cũng đưa cánh tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Vân Nhiễm, đỡ nàng đứng lên.
Hạ Vân Nhiễm vội lui một bước tránh hiềm nghi, đứng lại, Tam tỷ Hạ Vân Tuệ nhìn sang một cái, liền thức thời hành lễ rồi cáo lui.
Trong sân đình nghỉ mát, chạng vạng tối gió hè hiu hiu, bốn phía ve kêu râm ran, một đôi trai tài gái sắc hết sức đẹp mắt.
“Thế nào? Mới mấy ngày không gặp đã lạnh nhạt mất rồi?” Hiên Viên Trạm nắm tay sau lưng, có chút buồn bực cười nói.
Hạ Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi, “Nhị hoàng tử muốn ở lại ăn bữa tối sao?”
“Không, một lát ta còn phải quay về cung, còn có chuyện cần bẩm báo với phụ hoàng, chỉ là thuận đường tới đây nhìn nàng một cái thôi.”
Trong lòng Hạ Vân Nhiễm kinh ngạc, Hiên Viên Trạm này thật lòng quan tâm, hay là vờ vịt diễn trò đây? Mặc kệ là như thế nào, chỉ cần nghĩ đến hắn tiếp cận mình với dã tâm và âm mưu phía sau, nàng đã cảm thấy chán ghét.
Hạ Vân Nhiễm không lên tiếng, ngược lại Hiên Viên Trạm nhích một bước tới gần nàng, bàn tay thon dài đột nhiên vươn đến gần cằm của nàng, nhẹ nhàng bắt lấy cằm của nàng, khẽ dùng sức khiến cho nàng ngẩng đầu lên, nội tâm Hạ Vân Nhiễm bài xích hành động bá đạo này của hắn, nhưng trên mặt lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên, ánh mắt khép hờ, để mặc hắn quan sát.
“Mấy ngày không thấy, nàng thật đúng là khiến Bản hoàng tử nhớ nhung.” Hiên Viên Trạm nhếch môi nói, trong giọng nói có phần tâm ý nhẹ nhàng, lời nói còn mơ hồ lộ ra giọng điệu *** của nam nhân dành cho nữ nhân.
Trong lòng Hạ Vân Nhiễm nổi lên tức giận, nhưng nghĩ tới việc không lâu nữa là nàng có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn, nàng đành trầm mặc chịu đựng.
“Nàng yên tâm, Bản hoàng tử chắc chắn sẽ cưới nàng làm phi, sẽ không để cho nàng phải chờ đợi quá lâu.” Hiên Viên Trạm hứa hẹn, hắn làm bộ như cả thể xác và tinh thần của Hạ Vân Nhiễm đều đã hứa dành cho hắn.
“Chính phi hay là trắc phi?” Hạ Vân Nhiễm đột nhiên muốn xác định địa vị của mình trong lòng hắn, mở to đôi mắt trong suốt hỏi.
Hiên Viên Trạm kinh ngạc, cùng với tiếng cười trầm thấp của hắn là câu hỏi, “Nàng muốn chính phi hay là trắc phi?”
“Cái này còn phải xem mức độ yêu thích trong lòng Nhị hoàng tử.” Hạ Vân Nhiễm nhíu mày nói.
Hiên Viên Trạm thấy gương mặt như bạch ngọc của nàng mờ ảo trong dáng chiều, nhất thời khó kìm nén được kích động, đột nhiên kéo Hạ Vân Nhiễm vào ngực, môi mỏng định phủ xuống.
Hạ Vân Nhiễm lanh tay lẹ mắt vươn tay, chặn đúng cánh môi của hắn, hắn chỉ hôn trúng vào lòng bàn tay nàng, Hiên Viên Trạm ngẩn ra, đôi con mắt đẹp đẽ trợn lớn, khi Hạ Vân Nhiễm thấy hắn sững sờ, liền tránh khỏi cánh tay của hắn, vội vàng lui về phía sau mấy bước, duy trì khoảng cách an toàn.
“Nhị hoàng tử, thần thếp và ngài còn chưa có hôn nhân, xin hãy tự trọng.” Hạ Vân Nhiễm vội cúi đầu nghiêm mặt nói.
Hiên Viên Trạm phục hồi tinh thần lại, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, “Hạ Vân Nhiễm, nàng thật to gan, lại dám cự tuyệt thương yêu của bản hoàng tử.”
Nói đùa à, đây chính là nụ hôn đầu của bổn tiểu thư đấy, làm sao có thể tặng cho kẻ lòng lang dạ sói đầy bụng âm mưu như ngươi, trong đầu Hạ Vân Nhiễm không khỏi hiện lên gương mặt của Long Diệu, thầm nghĩ, nói thế nào thì nụ hôn này cũng phải giữ lại cho phu quân tương lai của nàng.
“Nhị hoàng tử, sắc trời cũng đã tối rồi, vẫn là mời ngài trở về đi thôi! Tránh cho làm lỡ thời giờ, khiến hoàng thượng mất hứng.” Hạ Vân Nhiễm nhắc nhở.
Hiên Viên Trạm ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, gương mặt tuấn tú cũng có vẻ lo lắng, hắn bước lên trước một bước nói: “Chờ ta, sớm muộn nàng cũng sẽ là người của ta.” Nói xong, điên cuồng tà mị cười một tiếng, ánh mắt tràn đầy dục vọng độc chiếm của hắn bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, mới xoay người nhanh chóng rời đi.
Hạ Vân Nhiễm thở phào một hơi, Hiên Viên Trạm đến gần làm nàng có chút không thở nổi, khiến cho nàng hiểu một cách đầy đủ sự bá đạo và dã man của con cháu hoàng tộc.
Từ đầu đến cuối nàng cũng chưa hề nói câu đồng ý với hắn có được hay không? Tại sao hắn cứ tự tin rằng ngoài hắn ra mình không còn có ai khác như vậy cơ chứ?
Hạ Vân Nhiễm trợn to mắt, trong lòng vô cùng kỳ vọng Long Diệu nhanh chóng có hành động a! Còn tiếp tục như vậy nữa, nàng có chút không chống cự nổi sự tấn công của Hiên Viên Trạm mất.
(Người ta mong anh quá trời rồi! Nhanh nhanh rước người về đi Long ca ơi!)