Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Chương 63: Xúi giục chia rẽ


trước sau

Edit: Gà Mờ

Trong mắt Đại phu nhân cũng tràn đầy nước mắt, giúp nữ nhi tắm rửa hết lần này đến lần khác. Hạ Nguyệt Nhu cũng như phát điên, cầm khăn lụa chà xát thật mặt gương mặt và cơ thể, giống như muốn cạo sạch hết ác mộng này ra khỏi người.

Đột nhiên, Hạ Nguyệt Nhu khóc được òa một tiếng, huyệt câm được giải, nàng dùng toàn bộ sức lực để khóc ra tiếng. Đại phu nhân vừa đau lòng vừa mừng, vội ôm nàng, “Nguyệt Nhu, con phải chịu khổ rồi.”

“Nương, nương, nữ nhi không sạch sẽ… Nữ nhi không sạch sẽ…” Hạ Nguyệt Nhu tuyệt vọng khóc hu hu.

“Nói bậy, nói bậy, sao con lại không sạch sẽ, thủ cung sa của con vẫn còn, chẳng qua con chỉ bị kinh sợ thôi.” Đại phu nhân trầm giọng quát, bà không thể để nữ nhi có ý nghĩ như vậy được.

Hạ Nguyệt Nhu hít hít mũi, mười phần hoảng sợ nói: “Cuối cùng mọi chuyện là như thế nào? Tại sao đột nhiên trong phòng con lại xuất hiện hai nam nhân?”

“Hai người nam nhân?” Đại phu nhân giật mình, kinh ngạc nhìn nàng: “Nguyệt Nhu, sao con lại biết có hai người nam nhân?”

“Người đầu tiên ném con lên trên giường, sau đó hắn lại kéo một người nam nhân khác từ trên mặt đất ném lên người con. Nương, con thật sự rất sợ, thật sự rất sợ!” Hạ Nguyệt Nhu không muốn nhớ lại những hình ảnh ghê tởm đó.

Vẻ mặt Đại phu nhân sợ hết hồn, vốn dĩ bà ta đang không thể hiểu được, trong thời gian ngắn như vậy, với thủ đoạn của Hạ Vân Nhiễm sao có thể đưa A Hổ đưa vào phòng của nữ nhi. Thì ra có người giúp đỡ nàng ta, hơn nữa còn là cao thủ võ công, thật đúng là thuyền lật trong mương mà.

Đại phu nhân cảm thấy thật may, vẫn bảo vệ được trinh tiết của nữ nhi. Không ngờ Hạ Vân Nhiễm lại ác độc như vậy, lại muốn để A Hổ cướp đi trinh tiết của nữ nhi của bà ta, thật sự rất tàn nhẫn.

Đương nhiên Đại phu nhân sẽ không nghĩ tới, chính mình cũng tàn nhẫn muốn cướp đi trinh tiết của Hạ Vân Nhiễm. Bà ta chỉ cảm thấy Hạ Vân Nhiễm chịu tội là xứng đáng. Trong kế hoạch của bà ta, chỉ cần A Hổ thành công, bà ta sẽ lập tức phái nha hoàn đi chuẩn bị cho Hạ Vân Nhiễm một dải lụa trắng, tiễn nàng ta một đoạn đường.

Tiếc là, toàn bộ kế hoạch đều bị thất bại, còn suýt chút nữa kéo theo nữ nhi vào cùng.

“Nương, người nói cho con biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao trong phòng nữ nhi lại có hai người nam nhân? Sao hạ nhân trong phủ lại không bắt lại?” Trong lòng Hạ Nguyệt Nhu căm hận muốn giết người.

Đại phu nhân nháy mắt với hai nha hoàn bên người, nha hoàn lập tức chủ động lui ra ngoài. Thật ra Đại phu nhân muốn giấu diếm chuyện này, nhưng thấy nữ nhi bị nhục nhã như vậy, xem ra chỉ có thể kể hết cho nàng.

Đại phu nhân nói ra kế hoạch của mình nhưng giấu đi việc chuyện này là mưu kế của Hạ Huyền, dù sao năng lực thừa nhận của nữ nhi quá yếu, bà lo sẽ làm mất địa vị của Hạ Huyền trong lòng nữ nhi.

Hạ Nguyệt Nhu nghe, nhìn mẫu thân vừa tức vừa hận lại bất đắc dĩ. Nàng ta không ngờ kế hoạch này vốn dĩ là dùng cho Hạ Vân Nhiễm, tất cả những gì mà nàng ta phải chịu đáng lẽ ra phải do Hạ Vân Nhiễm phải nhận lấy. Điều này khiến nàng ta chuyển hận ý rất nhanh, nàng ta cắn rắng giận dữ nói: “Con muốn giết nàng ta, con muốn giết nàng ta.”

“Nguyệt Nhu, lần này nương thật sự xin lỗi con vì không nói trước với con. Ta cũng không ngờ được Hạ Vân Nhiễm lại có cao thủ trợ giúp, hại con phải chịu nhục như vậy. Con yên tâm, việc này ngoại trừ ta và hai nha hoàn Tử nhi, Nguyệt Nhi thì không ai biết nữa. A Hổ đã bị gia đinh loạn côn đánh chết, không còn ai biết nữa.”

Hạ Nguyệt Nhu cắn chặt môi: “Không, chắc chắc tiện nhân Hạ Vân Nhiễm cũng biết.”

“Nàng ta biết, nhưng thủ cung sa của con vẫn còn, ai dám nói bậy? Nếu nàng ta dám nói bậy, nhất định ta sẽ nói chuyện này với lão gia, để lão gia trừng phạt nàng ta.”

Hạ Nguyệt Nhu nghĩ đến mình phải chịu oan ức, lại ngẩn người rơi lệ. Suýt chút nữa thì giấc mơ của nàng ta sẽ bị hủy hoại, mà tất cả đều do Hạ Vân Nhiễm tạo thành. Nàng ta âm thầm thề, đời này nhất định phải tự mình giết chết nàng.

Hạ Vân Nhiễm ở Nam Sương, nghe nha hoàn báo lại, kẻ xấu kia bị loạn côn đánh chết mà Đại tiểu thư lại chỉ bị kinh sợ, không  gặp chuyện gì bất trắc.

Hạ Vân Nhiễm mới không tin, nàng cảm thấy dù Hạ Nguyệt Nhu không bị mất đi trinh tiết nhưng chắc chắn phải chịu nhục, chỉ là Đại phu nhân muốn cố gắng áp chế chuyện này mà thôi. Tuy không có giống  như nàng mong muốn nhưng cũng đã cho Đại phu nhân một bài học, để cho bà ta biết, sau này muốn động tới nàng thì nên cẩn thận một chút.

Tối nay, Hạ Huyền cố ý rời phủ uống trà với đồng liêu. Chờ đến lúc ông vội vàng trở về, thì lại nghe thấy đêm nay phủ người bị kẻ xấu đột nhập,nhưng không phải là Thất tiểu thư, mà lại đi Đông Sương quấy rối Đại tiểu thư. Hạ Huyền tức đến mức gương mặt tuấn tú trở nên âm trầm đáng sợ, không ngờ Đại phu nhân có làm chút chuyện nhỏ này mà cũng không xong, còn suýt chút nữa hại đại nữ nhi mà ông ta yêu thương nhất.

Hạ Huyền giận dữ ngồi trong phòng Đại phu nhân, đợi bà ta giải thích. Đại phu nhân chột dạ đi vào, bà ta cũng muốn nhanh chóng nói cho Hạ Huyền biết việc Hạ Vân Nhiễm có người bảo vệ.

Nghe Đại phu nhân kể tỉ mỉ kế hoạch bị chuyển biến, Hạ Huyền cũng rất kinh ngạc: “Bà nói cái gì? Bên cạnh Vân Nhiễm có người bảo vệ?”

“Lão gia, nếu không, ông nghĩ Hạ Vân Nhiễm tay trói gà không chặt sao có thể động đến A Hổ to cao như vậy? Cho dù là nha hoàn bên người nàng cũng không làm được thế! Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ta nghĩ chắc chắn là cao thủ võ công. Nguyệt Nhu nói, lúc ấy nến trong phòng con bé bị thổi tắt trong nháy mắt, chỉ tốn chút công sức đã ném Nguyệt Nhu lên trên giường, sau đó lại ném A Hổ lên, người bình thường sao có thể làm được như vậy? Huống chi, ta nghĩ người đó còn điểm huyệt câm của Nguyệt Nhu, khiến con bé không thể kêu lên. Lão gia, ông nghĩ đây là chuyện đáng sợ như thế nào đó! Không nghĩ tới tiện nhân Hạ Vân Nhiễm lại có lòng dạ lang sói độc ác như vậy, khiến Nguyệt Nhu nhà ta nhận hết oan khuất.” Đại phu nhân nói xong liền bi thương rơi lệ.

Hạ Huyền đưa mắt liếc bà ta một cái, nếu thật sự là như vậy thì ông cũng không thể lại trách bà ta. Chỉ là điều khiến ông ta ngạc nhiên chính là sao bên người Thất nữ nhi lại có cao thủ từ đâu tới? Tại sao lại ẩn nấp trong phủ?

“Được rồi, đừng khóc nữa, mọi việc đã đến mức này, may là Nguyệt Nhu bình an không xảy ra chuyện gì, chỉ bị kinh sợ một chút. Bây giờ bà nghĩ lại gần đây có thấy ai lạ ở trong phủ không?” Hạ Huyền hỏi bà.

Đại phu nhân cau mày nói: “Không có mà! Trong năm nay trong phủ chưa tuyển thêm hạ nhân mới. Lão gia, ông nghĩ cao thủ đó ẩn  trong gia đinh trong phủ của chúng ta?”

“Cũng không chắc chắn lắm, xem ra người đó có võ công rất tốt. Nếu là tuyệt thế cao thủ, hành tung của hắn sẽ rất quỷ dị mơ hồ, ngày ẩn nấp đêm hoạt động, rất khó để chúng ta có thể nhìn thấy.”

“Cao thủ đó sẽ là ai đây? Chẳng lẽ là do tiện nhân Hạ Vân Nhiễm thuê ở bên ngoài?”

Hạ Huyền lắc đầu nói: “Không thể nào, Vân Nhiễm không có bản lĩnh này. Muốn mời một tuyệt thế cao thủ, không có vạn lượng hoàng kim, sẽ không mời được.

Lần này Đại phu nhân thật sự bị kẹt, bà ta đã suy nghĩ suốt một đêm mà vẫn không thông suốt, không hiểu rõ ngọn ngành.

Đột nhiên, Hạ Huyền mở to mắt, lóe lên ánh sáng: “Nếu không phải Vân Nhiễm mời tới, thì chính là…”

“Chính là cái gì hả lão gia?” Đại phu nhân cả kinh giật mình hỏi.

Hạ Huyền nắm chặt tay, có chút giận đấm lên trên mặt bàn: “Có thể là người của Long Hầu phủ.”

Đại phu nhân biến sắc, vẻ mặt lo sợ không yên: “Cái gì? Long Hầu phủ phái người bảo vệ Hạ Vân Nhiễm?”

“Chỉ có khả năng này, với lại ta tin tưởng đó chính là người của Long Hầu phủ. Thì ra Long Diệu đã sớm đoán được ta sẽ có ý mưu hại Vân Nhiễm, cho nên đã cho người mai phục ở trong tối.”

“Lão gia, tất cả kế hoạch này là do ta thực hiện, đáng lẽ ra họ sẽ không thể đoán được là do lão gia.” Đại phu nhân giải thích.

“Đừng thấy Long Diệu tuổi còn nhỏ. Tâm tư thiếu niên này cực kì đáng sợ. Ta đã từng tận mắt thấy hắn vì một dân thường bị xử oan, chỉ bằng một vài câu nói đơn giản mà đã hạ bệ cả một phủ đại quan. Mưu đồ của hắn không phải từng bước đi mà là đại cục.” Hạ Huyền nói nói, lại nghĩ tới bàn cờ, một cao thủ chơi cờ như vậy, trước mắt không phải đứng bên ngoài quan sát, mà là đang thiết lập cả ván cờ. Hạ Huyền rùng mình, ông có cảm giác chính mình đang ở trên bàn cờ của Long Diệu.

“Lão gia, ông nói chuyện này khó nắm bắt như vậy, bây giờ phải làm sao? Không động đến Hạ Vân Nhiễm, chắc chắn hai năm sau sẽ phải gả nàng vào đó, đến lúc đó làm liên lụy tới chúng ta thì phải làm sao bây giờ?

Sắc mặt Hạ Huyền trở lên tối tăm u ám. Đột nhiên ông hiểu ra, Long Diệu cưới nữ nhi của ông, không đơn giản là do Hạ Vân Nhiễm muốn tránh đi số phận bị ông lợi dụng, mà là nàng vô tình đã kéo theo cả tướng phủ vào cuộc tranh đấu giữa hoàng  thất và Long Diệu. Có lẽ đây chính là lý do mà Long Diệu ra tay giúp đỡ Hạ Vân Nhiễm. Đầu tiên là muốn bộ bàn cờ kia, sau đó lại dụ dỗ nữ nhi đi Tết hoa đăng, cuối cùng đem chuyện này đồn ra cho cả thành đều biết, khiến ông không thể không gả nữ nhi. Tâm trạng Hạ Huyền lập tức chìm xuống đáy cốc.

Bất tri bất giác, ông đã ngồi cùng thuyền với Long Diệu, một cái thuyền nguy hiểm lúc nào cũng có thể bị lật. Ông tự cho mình thông minh nếu không tham gia vào cuộc chiến giữa Thái tử và Nhị Hoàng tử, sẽ có thể có chỗ đứng trong triều đình. Thì ra, Long Diệu đã theo dõi ông từ lâu.

Mà ông nghĩ, việc Hoàng Thượng ban hôn, có lẽ là do Long Diệu đã chuẩn bị trước, hoặc là đã sử dụng mưu kế gì đó. Tóm lại, là do Hoàng thượng bị hắn uy hiếp, nếu không sao Hoàng Thượng có thể đáp ứng hôn sự này? Xem ra tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng.

“Lão gia, lão gia đang suy nghĩ gì vậy!” Đại phu nhân hơi lo lắng hỏi.

“Đừng động đến Vân Nhiễm nữa. Hiện tại ta chỉ có thể đi cầu Hoàng Thượng, để cho Vân Nhiễm trưởng thành rồi mới xuất giá.” Hạ Huyền có phần thất vọng cắn chặt răng.

“Lão gia, chẳng lẽ cứ để Nguyệt Nhu chịu ủy khuất như vậy ư? Ông, ít nhiều thì ông cũng phải làm chủ giúp Nguyệt Nhu chứ! Đại phu nhân chảy nước mắt, cầm chặt tay áo của ông ta lay lay.

Hạ Huyền hơi bực mình gỡ tay bà ta ra, lạnh lùng nói: “Không cần nhắc lại chuyện này nữa, bà mau đi khuyên bảo Nguyệt Nhu cho tốt, để nàng nhanh quên chuyện này đi.” Nói xong ông đứng dây.

“Lão gia, ông đi đâu vậy?” Đại phu nhân vội vàng hỏi.

“Ta đi tam phòng.” Hạ Huyền nói thẳng.

“Lão gia, ông…” Đại phu nhân lập tức tủi thân nhìn ông ta.

“Hiện giờ thân phận của Vân Tuệ đã khác, ta không thể lạnh nhạt với tam phòng. Nếu không, để Vân Tuệ oán giận ta, sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp sau này của chúng ta, bà nên rộng lượng một chút đi!” Hạ Huyền nói xong, phất tay áo rời đi.

Đại phu nhân cắn chặt răng, suýt chút nữa ngừng thở. Bà vừa oán vừa hận, tam phòng dựa vào cái gì để chiếm đoạt sủng ái của bà?

Sáng sớm hôm sau, ở Đông Sương, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng. Hạ Nguyệt Nhu ốm yếu nằm trên giường, mà tấm lụa trong tay nàng ta cũng bị nàng ta vặn xoắn thật mạnh rách ra. Nha hoàn Hương Nhi bên người nàng ta tiến vào, thấy dáng vẻ này của nàng ta, không khỏi có chút sợ hãi, thấy canh hạt sen vừa đưa vào còn chưa được uống, không nhịn được khuyên nàng ta: “Đại tiểu thư, ngài uống một chút canh đi!”

Hạ Nguyệt Nhu đang không có chỗ trút giận, vừa nhìn thấy chén canh trên bàn, nàng ta bước tới, tay đảo qua, choang một tiếng, bát canh trên bàn lập tức rơi xuống đất vỡ nát, nước canh rơi vãi đầy đất.

Hương Nhi sợ tới mức chỉ dám kêu nhỏ một tiếng, lại có nha hoàn ở bên ngoài tiến vào, thấy tình trạng này thì vội cúi đầu nói: “Đại tiểu thư, Thất tiểu thư tới, đang đợi ở bên ngoài.”

“Cút, đuổi nàng ta cút đi!” Hạ Nguyệt Nhu giận dữ duỗi tay chỉ vào cửa. Tối hôm qua nàng bị chịu nhục nhã như vậy đều là do Hạ Vân Nhiễm làm hại, nàng ta còn dám tới nhìn nàng, nàng đang hận không thể giết chết nàng ta, sao có thể đi ra nhìn nàng ta chứ?

Vẫn là Hương Nhi linh hoạt, vội thì thầm khuyên nhủ: “Đại tiểu thư, Đại phu nhân đã nói, ngài nên đối nhân xử thế như bình thường, nhất định không thể nổi giận, nếu không, sẽ để người khác nghĩ  nhiều.”

Hạ Nguyệt Nhu lạnh lùng liếc nàng ta một cái, nhưng Hương Nhi nhắc nhở cũng đúng, nàng không thể nổi giận, càng không thể nổi giận trước mặt Hạ Vân Nhiễm. Nàng muốn thể hiện rằng không có chuyện gì xảy ra, như vậy mới có thể để nàng ta biết, kế hoạch tối qua của nàng ta không thực hiện được, tức chết nàng ta.

“Dọn dẹp sạch sẽ bát đũa trên mặt đất đi.” Hạ Nguyệt Nhu phân phó nha hoàn, sau đó mang theo nha hoàn thân cận là Hương Nhi đi ra sảnh ở ngoài.

Hạ Vân Nhiễm đang đứng ở cửa, mặc váy màu xanh da trời thêu hoa sen bằng gấm Vân Nam, vẻ mặt thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú mang theo hơi thở của sương sớm, nàng quay đầu lại thì thấy Hạ Nguyệt Nhu, lập tức cười nói: “Đại tỷ, vừa nãy nghe thấy có tiếng vỡ đồ trong phòng tỷ, có phải nha hoàn làm tỷ tức giận không?”

“Không phải, chỉ là bát quá nóng, không cầm chắc nên bị rơi xuống đất.” Hạ Nguyệt Nhu cười nhạt, vẻ mặt có chút vặn vẹo.

Hạ Vân Nhiễm cười đi tới, ánh mắt của nàng có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng như tuyết của Hạ Nguyệt Nhu, tuy rằng đã bị tóc của nàng ta che khuất, lại thêm một tầng phấn thật dày, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra một chút dấu vết nhàn nhàn, đó chính là dấu hôn! Hạ Vân Nhiễm không kìm được, giả bộ kinh ngạc hỏi: “A, đại tỷ, cổ tỷ bị con gì cắn sao? Đỏ lên rồi kìa.”

Hạ Nguyệt Nhu vội vàng xõa tóc che khuất: “Chẳng qua là bị muỗi đốt vào tối qua thôi.”

“Muội nghe nói tối qua có kẻ xấu vào phòng tỷ, hắn không chạm vào tỷ chứ!” Hạ Vân Nhiễm ra vẻ quan tâm nói.

“Đương nhiên là không, kẻ xấu kia chỉ ở bên ngoài, tỷ ở trong phòng, chỉ là bị chút kinh sợ mà thôi.” Hạ Nguyệt Nhu vội vàng hoảng sợ nói.

Hạ Vân Nhiễm ra vẻ ân cần nói: “Đại tỷ, tỷ phải cẩn thận đó! Ai biết khi nào lại có kẻ xấu đột nhập phòng của tỷ, đối với tỷ…” Hạ Vân Nhiễm làm động tác nhào tới cắn, dọa chạy Hạ Nguyệt Nhu đang giả bộ bình tĩnh, cả người nàng ta không kìm chế được run rẩy, giật mình sợ hãi.

“Thất tiểu thư, người đừng dọa Đại tiểu thư nữa.” Hương Nhi đang đứng bên cạnh vội chạy qua đỡ Đại tiểu thư, tỏ vẻ không vui nói với Hạ Vân Nhiễm.

Vốn dĩ Hạ Vân Nhiễm đến để xem trò vui, vừa rồi thấy Hạ Nguyệt Nhu biểu lộ vẻ sợ hãi, có thể thấy được tối qua đã bị dọa cho phát sợ, chắc chắn Đại phu nhân đã hối hận muốn chết! Kế hoạch ác độc như vậy, lại khiến nữu nhi của mình gặp tai họa.

“Đại tỷ, vậy tỷ nghỉ ngơi thật tốt nhé! Thất muội không quấy rầy nữa.” Hạ Vân Nhiễm nói xong, vung tay đi rất đắc ý, khiến Hạ Nguyệt Nhu giận trắng mặt.

Hạ Vân Nhiễm ra khỏi Đông Sương, hừ lạnh một tiếng, nghĩ nàng dễ dàng buông tha cho mẹ con này này như vậy sao? Còn lâu mới đơn giản như vậy.

Hạ Vân Nhiễm đoán rằng, tối hôm qua lúc A Hổ xuất hiện trong phòng Hạ Nguyệt Nhu, đã để Đại phu nhân tra ra có người hỗ trợ nàng. Xem ra, sau này bà ta sẽ không dễ dàng hạ thủ nữa. Hạ Vân Nhiễm rất cảm kích Long Diệu, hình như cái gì cũng nằm trong kế hoạch của hắn, cũng không biết hắn cắm người bên cạnh nàng từ khi nào.

Hạ Vân Nhiễm đi dạo một vòng quanh sân, đột nhiên nàng nghĩ đến cái gì đó, hướng Tiểu Thất nói: “Đi, theo ta tới Bắc Viện một chuyến.”

“Đi Bắc Viện làm gì?”

“Đương nhiên là đi xem Tam muội của ta một chút rồi, nàng chính là Nhị Hoàng tử phi đó!” Hạ Vân Nhiễm cười một chút, cất bước đi đến Bắc Viện.

Bắc Viện có hai phòng di nương, khó tránh khỏi có chút chật chội, không giống Đông Sương và Nam Sương, mỗi nơi chiếm một viện. Bắc viện gồm hai tiểu viện, Tam di nương và Tứ di nương ở sát nhau, chẳng qua, xem ra hiện tại ngoài cửa của Tam di nương rõ ràng càng thêm sang trọng, Tứ di nương lại có vẻ keo kiệt.

Rất ít khi Hạ Vân Nhiễm tới Bắc viện, từ khi nàng bắt đầu có địa vị trong phủ thì người nơi này không chào đón nàng.

Nha hoàn Tam phòng trong viện nhìn thấy nàng từ xa đang đi tới đây liền chạy vào chính sảnh thông báo với Tam di nương.

Hiện tại Tam di nương và Hạ Vân Tuệ đều ở bên nhau mỗi ngày, thỏa sức tưởng tượng sau này sẽ được vinh hoa phú quý như thế nào, chỉ có Tam di nương nói đã nâng Hạ Vân Tuệ lâng lâng.

Nghe nha hoàn nói Hạ Vân Nhiễm tới, sắc mặt Tam di nương trầm xuống: “Nha đầu này tới đây làm gì? Chẳng lẽ đến đòi quà lần trước về?”

Hạ Vân Tuệ híp mắt, có vẻ rất bực tức nói: “Chẳng qua nàng ta muốn tới để ra vẻ thôi! Xem nàng có gì để lên mặt.”

Hạ Vân Nhiễm đi tới, vẻ mặt cung kính, không có một chút nào ra vẻ kiêu căng ngạo mạn, nàng nói với Tam di nương và Hạ Vân Tuệ: “Tam di nương, Tam tỷ. Vân Nhiễm tới thăm mọi người.”

“Ngọn gió nào thổi Thất tiểu thư đến tiểu viện nghèo nàn này vậy?” Tam di nương cười lạnh nhìn nàng.

Hạ Vân Nhiễm nhíu nhíu mày, vẻ mặt đau lòng nói: “Tam nương, không biết Vân Nhiễm đã đắc tội người từ khi nào? Sao người lại đối xử với Vân Nhiễm như vậy?

“Thất muội, muội tới có việc gì sao?” Hạ Vân Tuệ lạnh nhạt nói.

Hạ Vân Nhiễm thở dài một tiếng nói: “Nam Sương chỉ còn mình muội, muội quá cô đơn, mỗi ngày cũng không có người đến nói chuyện phiếm. Trước kia các tỷ tỷ đều thích tới tìm muội nói chuyện phiếm, nhưng gần đây lại không thấy tới, đương nhiên Vân Nhiễm phải tới tìm các tỷ tỷ.”

“Giữa chúng ta có chuyện gì để nói sao?” Hạ Vân Tuệ cười gằn một tiếng.

“Tỷ tỷ gả cho Nhị Hoàng tử, thật ra Vân Nhiễm rất vui mừng cho tỷ, tỷ tỷ xinh đẹp hơn muội, thông minh hơn muội, may mắn hơn muội, Vân Nhiễm cũng cảm thấy rất vinh dự.”

Hạ Vân Nhiễm nói xong, lập tức như một trận gió xuân thổi vào tận đáy lòng của Hạ Vân Tuệ và Tam di nương. Đượ tâng bốc như vậy, Hạ Vân Tuệ híp híp mắt nói: “Thất muội tới đây,  chỉ để nói những lời này với tỷ?”

“Dĩ nhiên là không rồi, muội chỉ cảm thấy oan ức cho hai người thôi!”

“Sao tỷ phải oan ức?” Ánh mắt Hạ Vân Tuệ soi mói, có vẻ có chút nén giận.

“Đương nhiên tỷ không phải chịu oan ức, người chịu khổ chính là Tam di nương.”

“Sao ta lại phải oan ức?” Tam di nương hừ lạnh.

“Tam nương, người nghĩ đi! Người sinh nữ nhi là Tam tỷ có phúc khí như vậy, nhưng ở trong phủ này, người vẫn phải ở trong một tiểu viện bé nhỏ, không có thực quyền trong tay. Đợi đến khi tỷ tỷ gả đi, mẹ con chia lìa, còn không bị Đại phu nhân áp chế sao?”

Hạ Vân Nhiễm nói, tuy uyển chuyển, nhưng vẫn khiến Tam di nương cảm thấy hụt hẫng. Bà ta muốn phản bác nhưng Hạ Vân Nhiễm lại nói trúng nỗi đau của bà ta. Chẳng lẽ bà ta không muốn tranh quyền sao? Chẳng qua bây giờ bà chưa có chỗ để xuống tay thôi.

“Thất muội, muội đừng kiếm chuyện chia rẽ ở đây, hai mẹ con chúng ta sẽ không sập bẫy của muội đâu.” Hạ Vân Tuệ không cho là đúng giận dữ nói.

“Sao muội có thể kiếm chuyện chia rẽ được? Muội chỉ cảm thấy không đáng cho Tam di nương mà thôi! Chuyện lần trước của Đại phu nhâ, bà ta tham ô nhiều bạc như vậy, cha vẫn đồng ý giao lại quyền quản gia cho bà ta. Muội nghĩ, Đại phu nhân nên giao một nữa quyền quản gia cho Tam di nương mới phải. Ít nhất sự tình thôn trang bà ấy cũng không nên nhúng tay vào, nếu không sẽ lại thêm một vạn lượng, như vậy trong phủ không phải lại thu không đủ chi sao? Đến lúc đó, hồi môn của tỷ tỷ cũng bị bà ấy lấy mất, hai nghìn lượng vàng đó chính là ví dụ nha!”

Tam di nương nghe đến đó, ánh mắt chợt lóe, bà ta không khỏi có chút nghi ngờ nói: “Vân Nhiễm, con nói thật đơn giản, sao Đại phu nhân có thể đưa thôn trang cho ta quản lý được?”

“Tam nương, đương nhiên người có quyền quản lý rồi, chỉ cần người đi cầu lão gia. Tam tỷ chính là Nhị Hoàng tử phi đó! Vinh quang lớn như vậy, người còn không thể quản lý được một cái thôn trang sao?” Hạ Vân Nhiễm có vẻ cực kỳ kinh ngạc nói.

Hạ Vân Tuệ vẫn cảm thấy Hạ Vân Nhiễm không có ý tốt, chỉ là lời nàng ta nói hôm nay, nàng cảm thấy có lý. Thân phận của mình đã sớm khác xưa, chẳng lẽ mẫu thân không thể tăng địa vị ở trong phủ sao?

Đương nhiên Hạ Vân Nhiễm cũng đã biết chắc đôi mẹ con này có thói cuồng vinh, lòng tự tin đã lên cao mới đến đây chỉ điểm một chút. Tuy đối với nàng không có gì tốt nhưng đối với Đại phu nhân thì lại là cực kỳ bất lợi.

“Con nói thật dễ dàng, sao lão gia có thể dễ dàng giao cho ta chuyện quan trọng như vậy được?” Tam di nương có chút không tin.

“Tam nương, nếu người không tranh thủ một chút, sao người lại biết lão gia không tin người? Hơn nữa, sau này Tam tỷ chính là Hoàng tử phi, đây là chuyện vinh dự thế nào? Ngày sau ngay cả cha khi nhìn thấy Tam tỷ cũng phải quỳ gối thỉnh an. Người nghĩ xem, nếu trong phủ người vẫn không có chút địa vị nào, cũng không tốt cho thanh danh của Tam tỷ đâu! Người nói có phải hay không?”

“Thất muội, muội không cần nói ở đây nữa. Chuyện của tỷ và nương không cần muội phải nhúng tay.” Hạ Vân Tuệ nghe thấy bị thiệt, có phần không thích nghe.

“Tam tỷ, muội chỉ muốn tốt cho Tam nương mà thôi, nếu hai người không thích nghe thì Vân Nhiễm sẽ không nói nữa. Tóm lại, Vân Nhiễm không tin Đại phu nhân được. Tối hôm qua có kẻ xấu đột nhập vào phủ, mà tướng phủ là nơi nào chứ, có thể để người nào cũng có thể tự ý ra vào sao? Hai người không biết muội đã nhận biết bao oan ức đâu. Lúc đó Đại phu nhân kêu bắt kẻ xấu rồi chạy luôn tới phòng của muội. Nếu không phải kẻ xấu đó nhận nhầm người, đi sang Đông Sương, thì muội còn có thể đứng chỗ này nói chuyện với hai người sao? Tam tỷ, tỷ cũng phải cẩn thận.” Ánh mắt Hạ Vân Nhiễm khóa chặt Hạ Vân Tuệ.

Hạ Vân Tuệ bị nàng nhìn chằm chằm đến mức giật mình trong lòng, có phần không dám tin nói: “Muội nói gì cơ? Muội nói có người cố ý dẫn kẻ xấu đó vào? Hơn nữa là nhằm vào muội?”

Ánh mắt Hạ Vân Nhiễm lạnh đi: “Tâm địa của Đại phu nhân, hai người còn biết rõ hơn muội. Muội chẳng qua chỉ là một Thế tử phi mà Đại phu nhân đã không chấp nhận được muội. Tam tỷ, tỷ chính là Hoàng tử phi, Đại tỷ còn không nhận được vinh dự bậc này, tỷ cảm thấy Đại phu nhân sẽ không ghen ghét sao? Sớm muộn gì bà ta cũng xuống tay, cho nên muội mới đến đây nhắc nhở hai người một câu, để Tam nương nhanh chóng đoạt quyền khỏi tay bà ta, chia lại địa vị. Nếu không Đại phu nhân sẽ không có sự uy hiếp, tùy ý bới móc.”

Hạ Vân Tuệ và Tam di nương nghe đến kinh tâm động phách. Nghĩ lại tối qua, quả thật Đại phu nhân đã chạy thẳng tới Nam Sương, khẳng định chắc chắn kẻ xấu đang ở Nam Sương, nhưng cuối cùng lại là Đông Sương xảy ra chuyện. Lúc ấy vẻ mặt Đại phu nhân khó coi cực kỳ, nói mấy câu đã đuổi các nàng đi rồi, lúc đó Tam di nương cũng không tin. Bây giờ ngẫm lại, chuyện này càng thêm kỳ lạ. Xem ra, không thể không phòng.

Hạ Vân Nhiễm nói xong, thở dài một tiếng nói: “Muội đúng là phúc lớn mạng lớn. Tam tỷ, Tam nương, Vân Nhiễm chỉ nói đến đây thôi. Nếu hai người không tin ý tốt của muội, muội cũng không còn cách nào.” Nói xong, nàng thản  nhiên rời đi.

Sau khi nàng rời khỏi, Tam di nương và Hạ Vân Tuệ nhìn nhau, đều thấy sự kinh hoàng trong mắt đối phương. Hai người suy nghĩ cẩn thận lời Vân Nhiễm nói, Tam di nương cắn môi: “Không ngờ Đại phu nhân lại ác độc đến như vậy.”

“Nương, Thất muội nói đúng, người rất cần địa vị trong phủ. Nếu không sao Đại phu nhân có thể bỏ qua cho con.”

“Đúng vậy, ta cần phải đi cầu xin lão gia. Không thì con đi cùng với ta đi, xem lão gia có đáp ứng hay không.” Tam di nương tràn đầy lòng quyết tâm nói.

Hạ Vân Tuệ gật mạnh đầu: “Vâng.”

Hạ Vân Nhiễm đi ra khỏi Bắc Viện, khóe miệng hàm chứa ý cười. Từ lúc liếc nhìn mẹ con Hạ Vân Tuệ lần cuối, nàng biết lời nói của nàng đã bắt đầu có hiệu quả. Tam di nương và Hạ Vân Tuệ đều không biết việc gả Hạ Vân Tuệ cho Nhị Hoàng tử chỉ là thủ đoạn lợi dụng của Hạ Huyền, mục tiêu cuối cùng chỉ là nâng đỡ Hạ Nguyệt Nhu ngồi lên ghế Hoàng Hậu. Hai người đó còn lấy đó là ân sủng to lớn, là vinh quang, còn Đại tiểu thư không gả được, chỉ là do nàng không có phúc khí đó thôi. Hai người đó cũng không biết tối qua nàng có cao thủ giúp đỡ. Các nàng đã ngu ngốc như vậy, đã khiến nàng sửa đổi chuyện này, mà hơn nữa, cũng là do Đại phu nhân thực hiện quỷ kế, các nàng không tin không được.

Hạ Vân Nhiễm cũng không lo Hạ Huyền sẽ không đáp ứng. Tam di nương đã có cảm giác nguy cơ, đương nhiên sẽ không quan tâm tới cái gì, lại thêm Hạ Vân Tuệ ở bên nói giúp, mà Hạ Vân Tuệ lại là quân cờ có thể lợi dụng của ông ta, ông ta sẽ không thể để Hạ Vân Tuệ mang lòng oán hận với ông ta. Giống như lúc trước ông ta đã trừng phạt Đại phu nhân để diễn cho nàng xem. Căn bản Hạ Huyền sẽ không để mắt tới việc trong phủ, càng không quan tâm đến những lợi ích nhỏ. Trong mắt ông ta chỉ có quyền lực, tay cầm quyền sát sinh chí cao vô thượng.

Nàng tin rằng, phần thắng của Tam di nương trong chuyện này là rất lớn. Nghĩ xong, ý cười trên môi nàng càng thêm sáng lạn.

Hạ Vân Nhiễm trở về Nam Sương, cảm thấy thân thể có chút mệt, tối hôm qua đã vui vẻ cả đêm không ngủ được, vừa đúng lúc này nghỉ ngơi một chút.

Hạ Vân Nhiễm đi đến mái hiên, đột nhiên nàng hoảng sợ, chỉ thấy cạnh cửa sổ có một bóng người mặc áo bào màu tro, là người hôm qua đã cứu nàng. Nàng vội bình tĩnh nói: “Vị đại hiệp này, tìm ta có chuyện gì sao?”

Người nam nhân trung niên mỉm cười quay đầu lại: “Thất tiểu thư, gọi ta là Lý Trấn là được rồi, không dám nhận là đại hiệp.” Nói xong hắn đưa mắt đánh giá Hạ Vân Nhiễm một chút nói: “Ta tới phụng lệnh của thế tử, nói chuyện với cô nương.”

“Ồ! Chuyện gì vậy?” Hạ Vân Nhiễm không khỏi tò mò.

“Trải qua việc tối qua, thế tử muốn cô nương có thể học võ nghệ phòng thân. Chỉ cần tiểu thư đáp ứng, thế tử sẽ cho người tới dạy.”

Hạ Vân Nhiễm chớp chớp mắt, Long Diệu muốn nàng học võ? Đề nghị này thật thú vị. Hạ Vân Nhiễm cũng không phải người không chịu được khổ. Hơn nữa ở thời loạn thế này, có thêm một đường bảo vệ tính mạng là rất quan trọng.

“Được, ông nói với thế tử là ta đồng ý học.” Ánh mắt Hạ Vân Nhiễm trở nên kiên định.

“Được, ta sẽ chuyển lời lại với Thế tử.” Lý Trấn nói xong, chỉ thấy hắn đẩy cửa sổ, cả người vụt bay ra ngoài giống như tia chớp, nháy mắt đã biến ra sau mái nhà ngói đen.

Hạ Vân Nhiễm cảm thấy hâm mộ đi đến trước cửa sổ, nghĩ thầm, nếu nàng cũng học được bản lĩnh như vậy, cộng với độc thuật của nàng, sau này sẽ không lo bị người khác ức hiếp.

Hạ Vân Nhiễm có chút tò mò, Long Diệu sẽ dùng biện pháp gì để đưa người vào dạy đây?

Ở Bắc Viện, Tam di nương quyết định chiều nay sẽ đề nghị chuyện quản lý thôn trang với Hạ Huyền. Sau khi bà và Hạ Vân Tuệ bị Hạ Vân Nhiễm dọa, đã có chút hoang mang lo sợ. Nếu sự tình Hạ Vân Nhiễm nói phát sinh, nhằm vào Hạ Vân Tuệ, thì sau này hai người sẽ chẳng còn gì. Vì để bảo vệ nữ nhi, cũng như để tự bảo vệ mình, dù phải nói cái gì thì Tam di nương cũng sẽ mở miệng.

Buổi chiều, Tam di nương mời được Hạ Huyền vừa về phủ tới chỗ mình uống trà như dự định. Những ngày gần đây Hạ Huyền càng thêm yêu thương bà, khiến bà cũng tự tin hơn nhiều.

Hạ Huyền ngồi
xuống, hỏi một chút về việc chi tiêu ăn mặc. Tam di nương dịu dàng trả lời, vừa nói, nước mắt đột nhiên rơi xuống, bà ủy khuất cầm khăn tay lau khóe mắt, giống như đang rất khổ sở vì chuyện gì đó.

“Sao vậy? Ngọc Nhi?” Hạ Huyền lập tức quan tâm hỏi.

Tam di nương chỉ nhấp môi, không nói gì lau nước mắt, như thể bị oan ức rất lớn vậy.

“Ngọc Nhi, đừng khóc nữa. Có chuyện gì nói với ta, ta làm chủ cho nàng.” Hạ Huyền nói.

Tam di nương nghe vậy, khóe miệng hờn dỗi mấp máy: “Lão gia, Ngọc Nhi chỉ là không cam lòng, cảm thấy cuộc sống này thật đau khổ thôi.”

“Làm sao vậy? Ai bắt nạt nàng?”

“Cũng không phải ai bắt nạt thiếp, chỉ là, Vân Tuệ sắp phải gả cho Nhị Hoàng tử, mà thiếp… Mà thiếp chỉ là một di nương hạ đẳng, cảm thấy ủy khuất cho Vân Tuệ thôi. Sau này, Vân Tuệ vì thân phận thấp kém của thiếp mà phải chịu trào phúng và lạnh nhạt, trong lòng thiếp cảm thấy rất đau khổ, rất khó chịu.”

“Ai dám trào phúng Vân Tuệ?” Hạ Huyền lập tức tỏ ra uy nghiêm trừng mắt nói, trong chốc lát vẫn chưa hiểu được ý của Tam di nương.

“Lão gia, Ngọc Nhi đã phụng dưỡng lão gia cũng đã mười bảy năm, nhưng thiếp lại không thể giúp lão gia phân ưu, thật sự cảm thấy rất hổ thẹn.” Tam di nương thấp giọng nức nở.

Hạ Huyền híp mắt, nhìn bà dịu dàng: “Đừng nói như vậy, ta biết nàng tốt!”

Lúc này Tam di nương mới ngẩng đầu lên nói, ánh mắt lộ ra khát vọng nhìn ông: “Lão gia, Ngọc Nhi không cầu gì khác, chỉ cần lão gia có thể để ta quản lý sự vụ thôn trang, để ta có thể giúp đỡ Mẫn Nhi tỷ tỷ ở đại phòng.”

Lúc này Hạ Huyền mới hiểu ra, Tam di nương kể khổ từ nãy đến giờ, thì ra là muốn quản lý thôn trang. Ông cau mày khó xử nói: “Ngọc Nhi, đây không phải chuyện nhỏ, bình thường nàng không thạo làm việc này, sẽ rất khó đấy!”

“Lão gia, thiếp không sợ khổ, không sợ bị liên lụy. Trước kia ta ở nhà, vẫn hay giúp cha tính toán sổ sách. Thật sự thiếp có thể làm được, hơn nữa, lần trước Đại tỷ tham ô bạc, mới trải qua mấy tháng, chàng còn thật sự tin tưởng cách làm người của nàng sao?” Tam di nương không kìm được nói ra bằng chứng phạm tội của Đại phu nhân.

Hạ Huyền nhất thời bị chẹn họng: “Nàng ấy đã biết lỗi, đương nhiên sẽ không có ý định tham ô nữa.”

Tam di nương không chịu từ bỏ nói: “Lão gia, từ khi Ngọc Nhi được nâng vào cửa, đã vì lão gia chịu khổ vất vả sinh ra hai nữ nhi, không có công lao cũng có khổ lao. Huống chi, Vân Tuệ lại có phúc như vậy, làm rạng rỡ tổ tiing cho tướng phủ. Yêu cầu của Ngọc Nhi cũng không có nhiều, chỉ là muốn làm chút việc cho lão gia. Lão gia ngoài miệng nói thương thiếp, không thể đồng ý với thiếp hay sao?”

Hạ Huyền có chút buồn bực nhìn bà ta, trong chốc lát không biết trả lời như thế nào. Dù sao ông cũng không muốn Tam di nương nhúng tay xử lý sự vụ trong phủ. Người nhiều thì chuyện phiền phức cũng nhiều, tập trung quyền lực trong tay Đại phu nhân thì càng dễ quản lý mà thôi.

Đúng lúc này, Hạ Vân Tuệ bước nhanh từ ngoài vào. Vừa rồi nàng ta nấp bên cửa sổ nghe lén tất cả, lúc này nàng ta cúi đầu đi vào, lập tức quỳ xuống trước mặt Hạ Huyền: “Cha, người đáp ứng thỉnh cầu của mẫu thân đi! Nữ nhi sắp gả cho Nhị Hoàng tử, nhưng nếu mẫu thân của con không có chút địa vị nào ở phủ, sao nữ nhi có thể yên lòng gả đi đây?”

Hạ Huyền không ngờ Hạ Vân Tuệ cũng tham gia chuyện này, ông có chút không vui híp mắt: “Vân Tuệ, đứng lên đi! Con đang làm loạn gì vậy hả?”

“Nếu cha không đồng ý với thỉnh cầu của nương, thì nữ nhi sẽ quỳ đến khi không đứng dậy được nữa.” Quyết tâm của Hạ Vân Tuệ rất lớn, chỉ khi mẫu thân có quyền lợi, nàng ta mới có thể an toàn ở lại phủ. Thật khó khăn mới được tứ hôn cho Nhị Hoàng tử, vinh hoa phú quý của nàng ta cũng mới bắt đầu thôi, sao có thể can tâm nhìn người khác hủy diệt?

“Con… Càn quấy.” Hạ Huyền thật sự không biết phải làm sao nhìn nàng ta.

Tam di nương cũng quỳ xuống theo, rưng rưng nói: “Lão gia, nếu chàng không thương thiếp, thì cũng phải thương Vân Tuệ chứ! Nàng là Hoàng tử phi tương lai, nếu nửa điểm địa vị thiếp cũng không có, sao thiếp còn mặt mũi để làm mẹ ruột của nàng?”

“Không phải Vân Tuệ lớn lên bên người Đại phu nhân sao?”

Tam di nương lập tức phản bác: “Dù sao cũng không phải mẹ ruột! Vân Tuệ là nữ nhi của thiếp, nàng là do thiếp sinh ra. Thiếp phải mất ba ngày ba đêm mới sinh được nàng.”

“Cha, nếu cha không đáp ứng, thì nữ nhi sẽ không gả nữa.” Hạ Vân Tuệ to gan uy hiếp, nàng ta biết thánh chỉ đã hạ xuống, thân phận nàng ta đã không giống với người thường, cho dù là Hạ Huyền cũng không có quyền hủy hôn.

“Con…” Hạ Huyền thật không thể tưởng tượng được hai mẹ con này lại có quyết tâm lớn như vậy, không đáp ứng không được. Ông nhìn Hạ Vân Tuệ, dáng người duyên dáng yêu kiều động lòng người. Nêu nàng có thể chiếm được tình cảm của Nhị Hoàng tử, khi Nhị Hoàng tử thành công thượng vị, nàng sẽ có khả năng rất lớn được nâng thành quý phi, hoặc trở thành nữ nhân có địa vị hơn thế.

Ai cũng không thể đoán trước, ông cũng không dám cam đoan rằng nữ nhi này sẽ chỉ trở thành đá kê chân. Xem ra, ông không thể để nữ nhi này sinh lòng oán hận với ông, ông chỉ có thể thở dài: “Được rồi! Ta đồng ý với con, ta sẽ thương lượng chuyện này với Đại phòng.”

“Cám ơn lão gia, chàng cứ yên tâm giao cho thiếp đi! Thiếp nhất định sẽ cố gắng quản lý tốt thu hoạch của thôn trang.” Tam di nương vui mừng quá đỗi.

Hạ Vân Tuệ cũng mỉm cười, cảm kích nói: “Nữ nhi cảm ơn cha.”

Ánh mắt Hạ Huyền phức tạp nhìn các nàng, mỉm cười: “Đứng lên hết đi! Để hạ nhân nhìn thấy lại cho rằng ta ngược đãi hai người.”

Hai mẹ con hưng phấn đứng dậy. Hạ Huyền cũng không muốn ngồi lại nữa, ông đứng dậy nói: “Ta đi thư phòng đây, buổi tối ta sẽ thương lượng chuyện này với Đại phu nhân.”

“Lão gia, thiếp sẽ chờ tin tốt của chàng.” Tam di nương đi tới dịu dàng sửa lại vạt áo của ông.

Hạ Huyền gật đầu, khoát tay rời đi.

Ông vừa đi, Tam di nương đã vui đến phát điên rồi, được quản lý thông trang chẳng khác nào bà ta sẽ được quản lý phần lớn nhà kho của phủ. Nghĩ đến số bạc ra vào túi bà ta nhiều đến như vậy, bà liền cảm thấy cuộc sống nở hoa rồi. Lại nói, cuối cùng bà cũng có cơ hội xoay người làm chủ nhân, chia đều địa vị với Đại phu nhân ở Tướng phủ, nói không chừng, bà còn có thể bước lên làm sườn thê của lão gia, thoát khỏi thân phận di nương hạ đẳng.

Hạ Vân Tuệ cũng thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần nương có quyền lợi như vậy, thì bà ấy có thể để ý Đại phu nhân. Nàng muốn mẫu thân phải nhìn chằm chằm Đại phu nhân thật tốt, chỉ cần bà ta có hành động, nàng có thể tránh thoát.

Buổi tối Hạ Huyền trở về nói chuyện này với Đại phu nhân, làm Đại phu nhân tức giận suýt ngất. Bà không thể tưởng tượng được, hồ ly tinh Tam di nương lại tỏ ra quyến rũ mê hoặc lão gia, dám mơ tưởng tới chuyện quan trọng nhất trong tay bà.

“Lão gia, không thể giao cho nàng ta được. Nàng ta là người làm được việc thì ít, làm hỏng thì nhiều. Nếu ông gia cho nàng ta, nàng ta sẽ gây phiền phức cho ông.” Đại phu nhân thở phì phì nói.

“Ai bảo bà lúc trước làm ra chuyện lớn như vậy?” Hạ Huyền tức giận trừng mát nhìn bà ta. Nếu Đại phu nhân không tham bạc, tam di nương cũng không thể lấy cớ để cướp đi quyền lợi tốt nhất này, cùng lắm là cho nàng ấy quản mấy việc không quan trọng trong phủ.

Đại phu nhân lập tức xấu hổ đỏ mặt, cắn môi nói: “Đó là do ta nhất thời hồ đồ! Không phải lão gia đã bỏ qua chuyện này sao!”

“Ta bỏ qua, nhưng người khác vẫn nhớ kỹ. Ta đã đáp ứng với Tam phòng. Ngày mai bà có thời gian thì chuyển quyền quản lý thôn trang cho nàng ấy đi.”

“Lão gia, như vậy không được, ta không đồng ý!” Đại phu nhân kịch liệt phản đối. Tam di nương quản lý thôn trang, chẳng khác nào sẽ quản lý cả nhà kho. Chẳng lẽ sau này chi phí ăn mặc của bà còn bị một di nương cấp thấp quản lý trong tay

“Không đồng ý cũng phải đồng ý. Bà đừng quên, Vân Tuệ sắp gả cho Nhị Hoàng tử, sau này thân phận của con bé sẽ rất cao quý. Nếu bà không đồng ý, bà không sợ sau này con bé sẽ tìm bà gây rối?”

“Nó dám sao… Nó vẫn là nữ nhi của Tướng phủ chúng ta, vẫn là do một tay ta nuôi dưỡng. Hơn nữa chẳng qua cũng chỉ là Trắc phi. Sau này Nguyệt Nhu của chúng ta được gả đi, chính là vị trí chính phi.” Đại phu nhân háo thắng nói.

Hạ Huyền cười lạnh: “Hiện tại bà chỉ chịu một chút ủy khuất. Bà đừng quên, khi nào Nguyệt Nhu chưa xuất giá, thì con bé cũng chỉ là tiểu thư Tướng phủ.”

“Lão gia, hay là ông gả Nguyệt Nhu cho Thái tử đi! Nguyệt Nhu không thể chờ tiếp được nữa, năm nay nàng đã mười bảy tuổi.” Đại phu nhân cầu xin nói, bà mặc kệ Thái tử có thể ngồi yên trên vị trí đó hay không, ít nhất Hoàng Thượng vẫn chưa phế bỏ hắn, hắn vẫn còn hi vọng trở thành Hoàng đế tương lai.

Vẻ mặt Hạ Huyền giận dữ, lạnh giọng quát: “Bà thì biết cái gì? Khi nào Thái tử còn chưa được xác định, Nguyệt Nhu không được xuất giá. Cho dù mấy năm nữa thì Nguyệt Nhu vẫn phải chờ.”

Đại phu nhân bị ông mắng đến cứng người, chỉ có thể tủi thân ngơ ngẩn rơi lệ: “Vậy Nguyệt Nhu của ta sẽ thật đáng thương?”

“Chỉ có người kiên nhẫn mới có thể làm nên nghiệp lớn. Bả chỉ cần khuyên nhủ Nguyệt Nhu thật tốt, ta sẽ trải cho con bé một con đường, đó là bậc con đường bước đến quyền lực tối cao. Tương lai nàng sẽ phải cảm kích ta.”  Ánh mắt Hạ Huyền sáng ngời, dường như nhìn thấy bậc thang dẫn tới quyền lực.

Đại phu nhân không nói gì, trong lòng bà ta đang oán hận Tam di nương muốn chết, oán hận Hạ Vân Tuệ muốn chết. Nhưng bà ta không biết, chuyện hôm nay đều là do Hạ Vâm Nhiễm đốt lửa.

Sáng sớm hôm sau, Tướng phủ có khách đến, nói là muốn gặp Thất tiểu thư. Sau khi quản gia hỏi rõ thân phận thì đi vào bẩm báo.

“Ngươi nói ai? Là Tố Nguyệt tỷ tỷ sao? Mau mời vào!” Hạ Vân Nhiễm lập tức vui mừng cười nói, không ngờ người Long Diệu phái tới lại là Tố Nguyệt. Nhưng mà Tố Nguyệt biết võ công sao?

Chờ đến khi nha hoàn đưa Tố Nguyệt vào, Hạ Vân Nhiễm mới phát hiện, hai hai nha hoàn bên người nàng đã bị thay đổi. Hai người đó tuy búi tóc kiểu nha hoàn, nhưng lại không có một chút bộ dáng nha hoàn, ngược lại lại rất mỹ lệ, chắc đây mới là người Long Diệu đưa tới để giúp nàng luyện võ!

“Tố Nguyệt tỷ tỷ, gần đây tỷ sống tốt chứ?” Hạ Vân Nhiễm mỉm cười hỏi.

Tố Nguyệt cũng rất thân thiện với Hạ Vân Nhiễm, lần trước được xem nàng múa và thuật huấn luyện bướm khiến người ta kinh ngạc của nàng ấy, đã khiến nàng rất khâm phục: “Cảm ơn Thất tiểu thư nhớ tới, Tố Nguyệt sống rất tốt.” Nói xong, nàng nhìn hai nữ tử bên người, hai người đó lập tức chỉnh tề hành lễ với Hạ Vân Nhiễm: “Như Mộng, Như Nguyệt ra mắt Thất tiểu thư.”

“Hai người là tỷ muội sao? Tên lại tựa nhau như vậy?” Hạ Vân Nhiễm ngạc nhiên hỏi, nhưng mà nhìn các nàng cũng không giống nhau.

“Đây là tên do Thế tử ban cho.” Như Mộng trả lời.

Nói đến Long Diệu, miệng Hạ Vân Nhiễm hơi cong lên, nàng gật gật đầu hỏi: “Có phải hắn kêu hai người đến dạy võ công cho ta?”

“Vâng.” Như Nguyệt gật đầu trả lời.

Hạ Vân Nhiễm nhìn các nàng, thầm nghĩ, Long Diệu đã phái các nàng tới, nàng không cần nghi ngờ thân thủ của các nàng ấy nữa. Nàng lại gật đầu nói: “Ta sẽ để hai vị ở lại trong phủ, trở thành nha hoàn bên người ta. Về sau hãy ở lại trong phủ dạy ta nhé!”

“Vâng.” Như Mộng Như Nguyệt đồng thanh trả lời.

Hạ Vân Nhiễm và Tố Nguyệt ngồi uống trà nói chuyện phiếm. Hạ Vân Nhiễm mới biết, Tố Nguyệt và Long Diệu đã có một câu chuyện ân tình. Tố Nguyệt sinh ra ở Giang Nam, vốn dĩ không muốn chuyển nhà, nhưng phụ thân của nàng lại động đến một bọn ác bá. Bọn hắn còn bán Tố Nguyệt vào thanh lâu để kiếm tiền, cuối cùng là Long Diệu giúp nàng chuộc thân, còn giúp nàng đến sống ở kinh thành. Tố Nguyệt kể chuyện tuy đơn giản, nhưng lòng biết ơn của nàng với Long Diệu, cũng không thể nói đôi ba câu mà kể được hết. Ở thời điểm tuyệt vọng như vậy, Long Diệu chính là ân nhân  cứu mạng, cũng là người mà nàng phải dùng cả đời để báo đáp.

Bây giờ, Tố Nguyệt nổi danh nhất kinh thành hiến nghệ ở trong thanh lâu. Với sự nổi tiếng của nàng đã khiến nàng tiếp cận với không ít đại quan, quý nhân trong kinh thành, âm thầm giúp Long Diệu thu thập tin tức, và là gián điệp của Long Diệu, chỉ là nàng không tiện nói ra điều này thôi.

Hạ Vân Nhiễm nghe, cũng rất xúc động, lại nói chuyện thêm một lát thì Tố Nguyệt ra về. Hạ Vân Nhiễm để Như Mộng Như Nguyệt ở lại bên người, bên ngoài thì nói là dùng bạc mua được. Hiện giờ, với thân phận của nàng, không ai quản được chuyện nàng thu nha hoàn.

Hạ Vân Nhiễm đưa nha hoàn bên người, tặng Tam di nương, coi như là cho một phần ân tình, mà bên người nàng hiện tại chỉ còn Tiểu Thất và Như Mộng Như Nguyệt, tất cả đều là người của nàng. Sau này không cần lo bảo vệ tính mạng.

Mấy ngày này, Đại phu nhân cũng bất dắc dĩ đi tìm Tam di nương, không tình nguyện bàn giao lại sự vụ của thôn trang. Tam di nương cũng cố gắng hết sức học tập, lúc bà còn chưa nắm giữ thực quyền, bà vẫn đối xử tôn kính với Đại phu nhân như bình thường.

Nhưng Đại phu nhân thì sao? Lại hận không thể giết chết bà ta, bà cố ý không bàn giao rõ ràng, nói đại mấy câu rồi đi luôn.

Điều này khiến Tam di nương cực kỳ đau đầu. Thứ nhất bà không thích hợp với việc quản lý, thứ hai là bà không có kinh nghiệm. Đúng rồi, bà nghĩ tới Hạ Vân Nhiễm, lần trước Hạ Vân Nhiễm đã từng tính toán sổ sách, nàng nhất định có thể giúp bà. Hơn nữa, qua việc này, bà có thể kéo Hạ Vân Nhiễm về phía mình. Như vậy bên người bà sẽ có một Nhị Hoàng tử phi, một Thế tử phi, sẽ rất oai đó!

Mấy ngày gần đây Hạ Nguyệt Nhu bị gặp ác mộng liên tiếp. Nàng ta đổi lại hết tất cả chăn màn trong phòng, cuối cùng còn đổi cả phòng ngủ, nhưng vẫn bị ác mộng quấn lấy. Qua mấy ngày đã khiến nàng ta bệnh luôn, tinh thần không phấn chấn, ăn uống không tốt, gầy cả một vòng. Đại phu nhân nhìn đau lòng muốn chết.

Hạ Nguyệt Nhu cũng không dám đi tìm Hạ Vân Nhiễm tính sổ, điều này khiến nàng ta nén giận mãi, càng thêm bực mình.

Hạ Vân Nhiễm một mặt đáp ứng Tam di nương tính toán sổ sách, một mặt cố gắng hết sức đi theo Như Nguyệt tập võ sáng chiều. Hạ Vân Nhiễm mới mười bốn tuổi, bắt đầu luyện võ cũng chưa muộn, hơn nữa năng lực tiếp thu của nàng rất kinh khủng, lại thêm việc Long Hầu phủ đưa đến đan dược bí truyền, có thể nâng cao tinh thần hỗ trợ luyện công. Mới được có nửa tháng đã có chút thành tựu.

Hơn có ít người đến Nam Sương nên không ai phát hiện ra chuyện nàng luyện võ.

Một tháng sau, Nhị di nương Lý Nguyệt Kiều trở về. Sau một chuyến trở về nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi, tinh thần bà rất tốt, tâm tình cũng tốt hơn. Nhà mẹ đẻ của bà là Xương Hậu phủ, trong phủ có ngoài Hậu gia là quan nhất phẩm tọa trấn, còn có mấy anh em họ có quân công bất phàm, nữ nhi lại gả cho Trấn Nam Vương tướng quân, Lý Nguyệt Kiều lại nuôi ra một Thế tử phi, bà cũng thấy đủ.

Hạ Vân Nhiễm rất vui khi bà trở về, giới thiệu Như Mộng Như Nguyệt cho bà, cũng nói chuyện luyện võ. Dù sao cùng ở trong một viện nên sẽ không giấu được bà.

Lý Nguyệt Kiều vừa nghe lần trước Đại phu nhân bày mưu muốn hãm hại sự trong sạch của Hạ Vân Nhiễm cũng rất tức giận.Nàng rất tán thành chuyện Hạ Vân Nhiễm luyện võ, cảm thấy nàng có võ cũng tốt, nên đồng ý giữ bí mật với nàng.

Lý Nguyệt Kiều nghe nói Tam di nương đã phân quyền của Đại phu nhân, trong lòng cũng rất sung sướng. Bà không muốn nhìn hành động của Đại phu nhân nhất, chỉ cần bà ta khổ sở, cho dù bà không được cái gì cũng rất đáng để vui vẻ.

Cuộc sống trong Tướng phủ ngày càng thuận lợi, nhưng Hạ Vân Nhiễm vẫn không thả lỏng một chút nào. Lời uy hiếp đến nghiến răng nghiến lợi của Nhị Hoàng tử ngày trước vẫn còn văng vẳng bên tai. Nàng nghĩ, nếu phá hủy hôn lễ của hắn và Hạ Vân Tuệ có thể chặt đứt sự hợp tác của hắn và Hạ Huyền hay không. Nghĩ lại, chuyện này cũng không có hiệu quả mấy, không có Hạ Vân Tuệ thì còn Hạ Vân Tích, Hạ Vân Lệ, chuyện hợp tác này sớm muộn gì cũng thành.

Cho nên, nếu nàng ngồi yên trong tướng phủ sẽ không thể làm được cái gì, chỉ khi ở bên ngoài phủ phá hoại hợp tác giữa Nhị Hoàng tử và Hạ Huyền, thì may ra có tác dụng.

Bây giờ trong tướng phủ đã có Tam di nương kìm chế Đại phu nhân nên Đại phu nhân cũng không rảnh đi để ý nàng. Tam di nương được quay người, khí thế hừng hực, nghe nói Đại phu nhân đã chịu thiệt không ít ở chỗ bà. Tam di nương quản lý kho bạc làm căng lên, lúc trước Đại phu nhân sẽ tự mua cho mình và nữ nhi mấy bộ quần áo, hoặc là mua trang sức, đồ vật để tăng lên khí thế của Đại phòng. Nhưng bây giờ không thể làm thế được nữa, Tam di nương nhìn chằm chằm bà ta sít sao, bạc cũng giữ chặt chẽ, không thể chi tiêu lung tung được.

Không có người tới quản Hạ Vân Nhiễm, thì Hạ Vân Nhiễm tự do. Nên là, hôm nay nàng đã có một hành động to gan, đó là đi thanh lâu thu thập tình báo.

Nàng đã sai Tiểu Thất đi nói cho Nhị di nương từ sớm, là hôm nay nàng luyện võ rất mệt, nên muốn nghỉ ngơi sớm một chút, không cần đến quấy rầy nàng. Cùng với đó. Nàng cũng để Tiểu Thất lại ở cửa phòng thủ, giả vờ cho giống.

Còn nàng thì dẫn theo Như Mộng Như Nguyệt chạy trốn từ hậu viện. Trước kia, nếu nàng muốn chạy ra khỏi phủ thì phải đi tìm lối đi bí mật, nhưng bây giờ nàng đã không cần phải khổ sở như thế nữa, tuy khinh công của nàng vẫn chẳng ra gì.

“Thất tiểu thư, để chúng ta đưa người ra ngoài đi!” Như Mộng nói, nàng vẫn không yên tâm để Hạ Vân Nhiễm bay ra khỏi bức tường cao ba mét này. Đây chính là Thế tử phi của các nàng, vạn nhất nếu để ngã động chạm vào đây, thì không biết phải ăn nói sao với Thế tử.

“Không cần đâu, để ta tự đi, kiểm tra thành tựu của ta đến giờ.” Hạ Vân Nhiễm xoa tay, bộ dáng nóng lòng muốn thử cảm giác hưng phấn. Nàng kéo ống tay áo, kiểu nếu không nhảy ra được thì sẽ trèo tường.

Như Mộng Như Nguyệt không biết phải làm sao nhìn nàng, cũng rất lo lắng, hai tay đều đặt lên tường, muốn giúp đỡ nàng một tay.

Hạ Vân Nhiễm làm động tác chuẩn bị bay lên, sau đó nói với các nàng: “Tránh ra một chút, đừng để ta động phải hai người.”

Như Mộng Như Nguyệt tránh ra một tí. Từ lúc ở chung với Hạ Vân Nhiễm, các nàng mới phát hiện, vị Thế tử phi này không giống trong như tưởng tượng của các nàng. Các nàng cho rằng nữ nhân mà Thế tử coi trọng, ít nhất phải dịu dàng nhã nhặn lịch sự, hoặc tính tình ôn hòa, ai ngờ tính tình vị Thế tử phi này lại hiếu động như thỏ, hơn nữa rất thích nói đùa, hài hước, làm các nàng bình thường ở cạnh Thế tử đã luyện thành ít cười ít nói, lại bị nàng ấy làm cho cười to.

Hơn nữa, tính tình tiểu thư cũng rất kiên cường, nỗ lực đi lên, không sợ khổ không sợ mệt. Bình thường các nàng cũng không dám dạy nàng lâu, sợ nàng mệt chết. Ai ngờ nàng lại suót ngày ở trong sân, không luyện công thì luyện khí, điều này khiến các nàng cảm thấy xấu hổ.

Mới có nửa tháng, những người mới học võ ai dám nhảy qua bức tường ba mét này? Các nàng phải luyện khinh công hơn một năm mới có thể bay một chút, bây giờ qua bảy năm các nàng được gọi là cao thủ khinh công. Tiểu thư bây giờ dũng cảm thật!

Hạ Vân Nhiễm mặc nam trang áo gấm, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú, tràn đầy quyết tâm. Nàng hít một hơi, lấy một tảng đáng thấp trong núi giả làm kê chân, chỉ thấy thân hình nàng bỗng nhiên vút lên, mạnh mẽ nhảy lên vách tường, sau đó cả người bay ra phía ngoài, giống như trong mơ làm thế gian kinh ngạc, chỉ nghe thấy có tiếng ai da ở phía dưới.

“Con bà nó, cái mông của ta sắp thành hai nửa rồi.” Chỉ thấy một công tử mặc áo tím đẹp đẽ quý giá ngồi vuốt mông nhe răng.

Như Mộng Như Nguyệt mở to mắt, Thất tiểu thư đang chửi thề sao? Như Mộng tiến đến hỏi: “Thế tử phi, người không sao chứ?”

“Không sao, không sao cả. Tính sai thôi, không ngờ bên dưới có cục đá khiến ta không giữ được thăng bằng.” Hạ Vân Nhiễm vội xua tay, sao nàng có thể không biết xấu hổ nói, nàng ngã từ trên tường xuống đây?

Nhưng mà Như Mộng Như Nguyệt đã thấy rõ nàng ngã xuống, các nàng nhìn nhau che miệng cười, không dám nói nữa.

“Đi thôi, thừa dịp vẫn còn sớm, chúng ta đi nhanh chút.” Hạ Vân Nhiễm nói với các nàng.

Như Mộng Như Nguyệt không biết nàng muốn đi đâu, lúc nãy ở trong phòng, đột nhiên nàng ấy nói muốn ra khỏi phủ một chuyến, còn hóa trang các nàng thành nô tài, sau đó, bây giờ lại thúc giục các nàng đi nhanh. Rốt cuộc là muốn đi đâu nhỉ?

“Thế tử phi, chúng ta đi đâu vậy?” Như Nguyệt tò mò hỏi.

“Đi…” Hạ Vân Nhiễm suy nghĩ, bây giờ mà nói cho các nàng nơi muốn đi thì chắc chắn sẽ bị ngăn cản. Nàng không kìm được cười ha ha, thần bí nói: “Đi theo ta là được.”

Như Mộng Như Nguyệt có chút ngạc nhiên, cuối cùng là đi đâu thế?

Hạ Vân Nhiễm dẫn theo các nàng đi nhanh trên con phó phồn hoa, Hạ Vân Nhiễm nhìn thấy phía trước có thanh lâu nên nàng trực tiếp chạy vọt tới.

Như Nguyệt Như Mộng đang tự hỏi nàng muốn đi đâu, khi các nàng bị dẫn đến nơi có một đám nữ nhân đang hờn dỗi liếc mắt đưa tình, các nàng mới bừng tỉnh biết được Hạ Vân Nhiễm muốn đi đâu.

“Thế tử phi, đây không phải nơi chúng ta có thể tới.” Như Mộng vội vàng nhắc nhở, Thế tử phi muốn tới nơi dơ bẩn này? Nếu để Thế tử biết được, còn không tức chết sao?

“Không sao cả, không sao cả, hiện tại ta là công tử trẻ tuổi, người khác sẽ không biết ta là nữ nhân.” Hạ Vân Nhiễm xua xua tay, không ngừng lại.

“Nhưng mà, thân phận ngài tôn quý, tới địa phương này sẽ làm nhục thân phận.” Như Nguyệt cũng vội vàng khuyên can.

Vẻ mặt Hạ Vân Nhiễm trở nên nghiêm túc: “Ta tới làm chính sự.”

“Làm chính sự? Thế tử phi muốn tìm ai sao?”

“Túy hoa lâu, đi, chúng ta đi tìm Tố Nguyệt tỷ tỷ.” Hạ Vân Nhiễm lập tức vui vẻ. Đúng vậy! Túy hoa lâu chính là thanh lâu đệ nhất kinh thành, chắc chắn sẽ hỏi thăm được nhiều tin tức.

“Thế tử phi… Chúng ta trở về thôi! Nếu bị Thế tử biết…” Như Mộng kiên trì.

Hạ Vân Nhiễm dừng lại, chớp chớp đôi mắt đen: “Các người giấu hắn, đừng để hắn biết là được.”

“Sao có thể làm thế được? Chúng ta phải đảm bảo an toàn cho người.”

“Sẽ không có việc gì đâu, tin ta.” Hạ Vân Nhiễm nói xong liền lẫn vào trong đám người, sau đó thấy Túy hoa lâu không còn xa nàng càng chạy nhanh hơn. Như Mộng Như Nguyệt chạy theo phía sau, khuyên nàng không được, chỉ có thể bám sát theo.

Hạ Vân Nhiễm vừa bước vào hoa lâu, thì thấy quạt xếp sơn thủy trong tay nàng mở ra tiêu sái, độ vỗ ưu nhã, khí thế đó, sự bình tĩnh đó giống như khách quen vậy, khiến cho Như Mộng Như Nguyệt ở phía sau há hốc mồm.

Bởi vì quần áo của nàng quý phái, rất nhanh đã có cô nương đi đến chào hỏi: “Công tử, để Điệp Nhi ngồi với ngài đi! Ngài muốn lên phòng nghỉ ngơi? Hay là muốn ngồi ở đại sảnh uống trà nghe hát?”

“Uống trà nghe hát đi.” Hạ Vân Nhiễm cười nhạt, sau đó nhìn quanh thì thấy có một Đại lão gia xung quanh không có người dám ngồi cùng, nàng lại đi đến đó.

Điệp Nhi cô nương vừa thấy thế, lập tức kinh ngạc, nói với nàng: “Tiểu công tử này, ngài ngồi phía sau thì hơn? Ngài không biết vị lão gia đó là ai sao?”

“Mặc kệ đó là ai, chẳng lẽ bản công tử không được ngồi?” Hạ Vân Nhiễm càng muốn ngồi, càng chiếm được chỗ ở phía trước, càng có thân phận, càng có thể có tin tức nàng muốn.

“Đó là quan lại trong kinh thành, ngài không chọc vào thì tốt hơn.” Điệp Nhi thấy nàng còn nhỏ tuổi, không đành lòng thấy nàng xảy ra chuyện gì.

Hạ Vân Nhiếp nhếch môi cười, tư thái thật bình tĩnh đi qua đó, ngồi xuống bàn trống bên cạnh vị đại nhân đó, mà Như Mộng, Như Nguyệt cũng đi theo đứng phía sau nàng.

Quả nhiên, vị đại nhân này đang độc chiếm chỗ nhìn tốt nhất, thấy có người ngồi xuống bên cạnh thì tỏ vẻ không vui nhìn sang, khí thế đó, giống như muốn dùng ánh mắt giết chết nàng vậy.

Hạ Vân Nhiễm nhướn mày nhìn hắn, sau đó rất tự nhiên xem vũ cơ đang diễn trên sân khấu. Vẻ mặt của vị đại nhân đó run rẩy một chút, sau đó hừ lạnh nói: “Tiểu tử ngươi là ai? Dám vô lễ với ta như vậy?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện