Đáng tiếc, Hạ Vân Nhiễm bị cấm túc rồi, lần này Hạ Huyền nổi giận, tất cả ánh mắt của tôi tớ nha hoàn đều nhìn chằm chằm vào nàng. Giống như nàng đi ra ngoài, Hạ Huyền sẽ khiến cho lửa giận lan đến người bọn họ.
Cũng may, buồn bực hai ngày, ba ngày sau đó chính là ngày mà Nhị hoàng tử và Hạ Vân Tuệ thành thân. Thế nên nàng thấy mong đợi, mong đợi sẽ có người đến tìm nàng.
Sáng sớm hôm nay, đội ngũ đón dâu của Nhị hoàng tử đã tới, ngay sau đó, tân khách cũng tề tựu đông đủ tới chúc mừng, tuy Hạ Vân Nhiễm ở Nam Sương, nhưng mắt như có như không luôn nhìn về cửa, chờ đợi bóng dáng nam tử áo trắng.
Quả nhiên nàng không phải đợi lâu, chỉ nghe thấy Như Mộng vội vã chạy vào, cười nói: “Thế tử phi, Thế tử tới.”
Tâm Hạ Vân Nhiễm nhất thời nhảy nhảy hai cái, đưa tay sờ búi tóc tỉ mỉ, trang phục lại hợp với kiểu tóc. Hôm nay, nàng đặc biệt chọn một chiếc quần lụa mỏng màu khói tím, chọn một cây trâm hoa xinh đẹp. Hơn nữa, nàng còn phát minh ra son môi, và sáp thơm cũng lấy ra dùng luôn, giờ phút này nàng ngồi ở dưới đình, tựa như một viên ngọc tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ, đôi mắt to đen bóng trong suốt, như bông hoa xinh đẹp động lòng người, đôi môi đỏ thắm, giống như được nhẹ nhàng thoa lên một lớp mật hoa, trên người còn tản ra mùi hoa tươi nhàn nhạt.
Khi Long Diệu vừa xuất hiện trong tầm mắt, nàng liền nhìn chăm chú. Tới khi phục hồi tinh thần, mới hơi mất tự nhiên dời ánh mắt, thầm buồn bực, có phải mình quá mê mẩn rồi không?
Long Diệu vẫn mặc một bộ áo bào trắng, sạch sẽ không vướng chút bụi trần, điều này khiến trong đầu Hạ Vân Nhiễm lập tức hiện lên mấy câu thơ: “Lồng lộng tựa lưng trời cỡi gió, mà biết rằng dừng đỗ nơi nao, nhởn nhơ thoát tục lên cao, hóa ra lông cánh bay vào cõi tiên*.”
(*Một đoạn trong bài Phú Tiền Xích Bích: https://hangnga14.violet.vn/entry/tien-xich-bich-phu-va-hau-xich-bich-phu-to-thuc-5728816.html)Long Diệu đến trước mặt nàng, liền không ngừng quan sát nàng: “Đang suy nghĩ gì?”
“Ta đang nghĩ tới bài thơ buổi sáng đã học qua!” Hạ Vân Nhiễm nhướng mày nói.
“Ồ, có thể kể ta nghe một chút không?” Long Diệu cảm thấy hết sức hứng thú.
Hạ Vân Nhiễm nhếch mắt phượng, giống như đang trầm tư, lại giống như đang quan sát, khiến Long Diệu trừng mắt nhìn, khẽ nhìn thân mình Hạ Vân Nhiễm một chút. Đúng lúc này, Hạ Vân Nhiễm mở miệng, giọng nói mê người: “Vẻ ngoài vậy. Vùn vụt như nhạn múa, uyển chuyển như rồng bay. Rực rỡ thu cúc, tươi rạng xuân tùng. Giống như như mây che bóng nguyệt, lay động tựa tuyết phiêu lãng trong gió. Xa xa mà nhìn, sáng như mặt trời ló hừng đông; tới gần mà xem, tươi như đoá phù dung trên dòng biếc.”
Hạ Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Long Diệu, đến nháy mắt cũng không buồn làm, đọc xong bài thơ, thật ra trí nhớ nàng vốn không tốt như vậy, chủ yếu là chỗ này có nhân vật làm mẫu, nàng đọc cũng hăng say.
Lại không biết, nàng đọc xong, gương mặt tuấn tú của Long Diệu xuất hiện mấy vệt hồng, rõ ràng Hạ Vân Nhiễm chính là ám chỉ hắn, nhưng mà, đây là thơ Lạc Thần, chẳng lẽ nàng cho hắn là nữ nhân sao?
“Hẳn là rất dễ nghe đi!” Rõ ràng Hạ Vân Nhiễm đã biết, lại đùa giỡn hắn, còn phải hết sức trấn định hỏi.
Như Mộng Như Nguyệt đứng một bên, mặc dù không hiểu, nhưng, rõ ràng bài thơ này là hình dung người, nghe thơ này, khiến các nàng có chút nhịn không được.
Long Diệu trừng mắt nhìn, Như Mộng Như Nguyệt lập tức ngừng lại vẻ mặt, sau đó, cười nói: “Chúng ta đi thôi, để cho Thế tử và Thế tử phi pha trà?”
Nói xong, hai người lập tức rời, trả lại sự yên tĩnh của Nam Sương cho đôi “vợ chồng” này.
Hạ Vân Nhiễm không khỏi có chút quẫn bách, nàng không thích cảm giác vi diệu này, nàng cong đôi môi đỏ mọng, nói: “Cha ta cấm túc ta, chàng biết không?”
“Biết.” Long Diệu gật đầu một cái
“Mỗi ngày Như Mộng đều hồi báo cho chàng không sót một chữ sao?” Hạ Vân Nhiễm thở phì phò trừng hắn.
Long Diệu trừng mắt nhìn: “Cũng không phải như vậy, chỉ nói những điểm quan trọng thôi.”
Hạ Vân Nhiễm lại thấy hơi buồn: “Này, mỗi ngày chàng đều làm cái gì thôi? Chúng ta quen biết lâu như vậy, ngoại trừ biết chàng tên là Long Diệu, còn lại ta hoàn toàn không biết một chút nào về hoàn cảnh gia đình của chàng đâu.”
“Nàng muốn biết cái gì?”
“Trong nhà của chàng có mấy miệng ăn?” Hạ Vân Nhiễm lập tức hỏi.
“Ông nội ta, phụ thân ta, Nhị thúc ta, thẩm thẩm, còn có một đôi đệ muội.” Long Diệu đáp lại nàng rất tường tận .
Hạ Vân Nhiễm không khỏi thu lại vẻ mặt nhiệt tình, giọng nói nhẹ đi mấy phần: “Vậy mẫu thân của chàng đâu?”
“Mấy năm trước bà mắc bệnh đã qua đời rồi.” Ánh mắt Long Diệu có chút thê lương.
Hạ Vân Nhiễm có chút áy náy, lại có chút kinh ngạc nhìn hắn: “Vậy tại sao gia tộc chàng lại ít người như vậy? Ta nghe nói Long Hầu phủ nhà chàng, đã có từ thời Đại Lịch khai quốc, ta còn tưởng rằng toàn bộ Kinh Thành đều có thân thích của chàng cơ!”
Long Diệu lắc lắc đầu nói: “Không phải, các thế hệ trong gia tộc Long thị cũng không nhiều con cháu lắm.”
Hạ Vân Nhiễm nghe câu này như có thâm ý khác, nhất thời hiểu ra, tuy nói Long Hầu phủ được đệ nhất đại Đế Vương Đại Lịch ban thưởng cho vinh quang vô hạn, thế nhưng vinh quang cũng mang đến hậu quả, chính là sớm muộn sẽ làm cho Long Hầu phủ đi tới con đường diệt vong, trong thiên hạ này, ngoại trừ hoàng tộc chân chính có thể trường tồn muôn đời, làm sao có thể chứa được thêm một Hầu phủ gia thế lớn mạnh nữa? Cho nên, chủ nhân của Long Hầu phủ, mới phải khống chế con cháu của mình, dùng việc ít con ít cháu để che giấu ánh hào quang, sợ bị Hoàng thượng chú ý.
Lấy được vinh dự như vậy, mỗi thế hệ Long Hầu phủ lại phải hy sinh quá nhiều, Phú Quý không thể lộ ra, tài phú không thể để người ta biết, không thể con cháu đầy đàn, chỉ có thể yên lặng và cẩn thận mà sống, đây được coi là loại vinh dự gì?
Hạ Vân Nhiễm nghĩ đi nghĩ lại, trong đôi mắt lập tức xuất hiện nước mắt, việc này khiến cho Long Diệu đang ngồi đối diện ngẩn ra, hắn biết Hạ Vân Nhiễm đã hiểu được nỗi khổ của gia tộc hắn, mới có cảm xúc bi thương như vậy, điều này làm lòng của hắn cũng đau, chuyện này nghĩa là, Hạ Vân Nhiễm gả cho hắn, nhất định cũng sẽ phải chịu đựng nỗi khổ như thế.
“Vân Nhiễm, ta xin lỗi.” Tiếng nói của Long Diệu rất nhẹ.
Hạ Vân Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu lên, kiên quyết ép nước mắt chảy ngược, cười nói: “Nói cái gì đó! Chàng cũng còn chưa hiểu rõ ta đâu… ta chính là người rất thích thử thách, càng là thử thách trong cuộc sống, ta càng thích, bình bình đạm đạm ta mới không có hứng thú đâu.”
Lần này, đến phiên hốc mắt Long Diệu hơi ửng đỏ, hắn thực sự cảm động, Hạ Vân Nhiễm nhất thời móc khăn lụa từ trong lòng ngực ra đưa cho hắn: “Này, đại nam tử hán khóc cái gì?”
Long Diệu không nhận lấy khăn tay nàng đưa, cười nhạt: “Người nào khóc? Nói đôi mắt của nàng không dùng được, nàng còn không chịu tin.”
“Lòng tốt của ta lại bị coi là gan lừa.” Hạ Vân Nhiễm thu lại chiếc khăn, sau đó cảm thấy loại không khí này có vẻ không được tốt lắm, bởi vì, nàng nghĩ đến một việc khác hay hơn.
“Võ công của chàng cao, hay là luyện kiếm cùng ta đi.” Hạ Vân tiến lên trước vội vàng kéo tay hắn.
Long Diệu hơi kinh ngạc, cúi đầu nhìn đôi tay ngọc mịn màng đang nắm lấy cổ tay của hắn, Hạ Vân Nhiễm không để ý thấy hắn kinh ngạc giật mình, lôi lôi kéo kéo hắn đi về phía hậu viện.
Bên Đông sương phòng kia, vui mừng náo nhiệt, mà Nam sương phòng thì khác xa, lại không có không khí huyên náo như này, dường như rất an tĩnh, Như Mộng Như Nguyệt canh giữ ở ngoài cửa viện, không cho người ngoài đến gần, mà ở trong hậu viện, Hạ Vân Nhiễm cầm trường kiếm trên tay, nói với hắn: “Muốn gọi Như Mộng mang kiếm đến cho chàng mượn hay không?”
“Không cần, ta không cần kiếm.” Long Diệu lắc đầu một cái.
Hạ Vân Nhiễm nhíu đôi mày thanh tú lại: “Xem thường ta sao?” Nói xong, nàng lại chủ động tấn công, chiêu kiếm của nàng không được lưu loát lắm, nhưng nhìn ra được, nàng rất cố gắng, mỗi một kiếm đều có tính toán, Long Diệu mặc một thân áo bào trắng nhẹ nhàng phiêu dật, Hạ Vân Nhiễm liên tục đánh mười mấy chiêu, nhưng không chạm được tới dù là một mảnh vạt áo của hắn.
Hạ Vân Nhiễm thật đúng là không phục! Cũng thấy rất mất mặt, bèn xuất ra tất cả vốn liếng, đảo mắt đã vượt qua trăm chiêu rồi, Hạ Vân Nhiễm không khỏi có chút không cam lòng, nàng lau mồ hôi trên trán một cái, quay đầu lại ném luôn cây kiếm, kiếm cắm vào thân cây bên cạnh, nói với hắn: “Chúng ta tới gần đấu tay đôi chứ?”
Như vậy còn sợ không nắm được áo của hắn sao? Hạ Vân Nhiễm nghĩ thầm, cũng hơi có ý chơi xấu, lông mi Long Diệu cong cong ý cười, chắp tay đi tới trước mặt nàng, đôi bàn tay trắng như phấn của Hạ Vân Nhiễm nắm chặt thành quyền, vào lúc hắn tới gần lập tức vung một quyền, ngược lại là Long Diệu không ngờ tới hắn sẽ bị đánh lén, nhất thời nghiêng người một cái tránh thoát, Hạ Vân Nhiễm nhanh chóng đánh quyền thứ hai, lúc này Long Diệu mới giơ tay lên cản đòn của nàng, bởi vì sợ làm nàng bị thương, nên cũng không dám dùng nội lực, chỉ là dùng thể lực bình thường của mình so chiêu cùng với nàng.
Một tháng vừa qua, Hạ Vân Nhiễm đã luyện tập công phu rất chăm chỉ, cộng thêm nàng lại luyện thuốc cường thân kiện thể, nên võ công tiến bộ rất nhanh.
Hạ Vân Nhiễm có tính hiếu thắng, nên nàng hết sức dùng lực, khi nàng đang chuẩn bị xuất cước thì nào ngờ dưới chân lại dẫm lên một hòn đá tròn, nhất thời cả người mất ổn định ngã về phía sau, nàng khẽ hô một tiếng, thân hình Long Diệu đứng ở trước mặt nàng ba thước lập tức phi như bay đến, cánh tay khỏe mạnh vươn ra, ôm cả người nàng vào lòng.
Hạ Vân Nhiễm đụng mạnh vào lồng ngực của hắn, cái mũi rất thanh tú thật đúng là đau lợi hại, đợi nàng phản ứng kịp, mới phát hiện mình và Long Diệu đang ôm nhau thật chặt đứng chung một chỗ, gần đến nỗi nàng chỉ cần ngẩng đầu lên, là có thể chạm tới ánh mắt của hắn, hơi thở quấn lấy nhau, mùi thơm mát lạnh từ cơ thể hắn càng trở nên rõ ràng.
Long Diệu cũng cúi đầu chăm chú nhìn nàng, đáy mắt có chút si mê, Hạ Vân Nhiễm cũng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú, khôi ngô của hắn.
Hắn lại có chút ngượng ngùng, nhưng Hạ Vân Nhiễm mặt không đỏ hơi thở không gấp, nàng trừng mắt nhìn hắn, có chút tức giận: “Ôm người ta rất thích có phải không?”
Long Diệu vội buông lỏng hông của nàng ra, lui về sau một bước.
“Xem ra võ nghệ của nàng không tiến bộ được là bao, còn phải chăm chỉ thêm nữa.” Long Diệu hơi bối rối nói.
“Vậy chàng dạy ta đi!”
“Ta?” Long Diệu hơi ngạc nhiên hỏi lại nàng.
“Đúng nha! Chàng tự mình dạy ta thì thế nào?” Hạ Vân Nhiễm cười hỏi.
“Ta dạy nàng thế nào được?”
“Ban ngày ta bị cấm túc, nhưng ban đêm không có ai cấm ta, ta sẽ đi tìm chàng… chàng dạy ta có được hay không!” Hạ Vân Nhiễm nháy mắt, một đôi mắt to ngập nước lộ ra vẻ chờ đợi.
“Được.” Long Diệu gật đầu một cái.
Lúc này, Như Mộng từ ngoài cửa tiến vào: “Thế tử, Thế tử phi, bữa tiệc bắt đầu rồi ạ.”
“Ừ, chúng ta đi thôi!” Hạ Vân Nhiễm đưa tay ra kéo hắn theo thói quen, bàn tay đưa đến một nửa, lại ngượng ngùng thu hồi lại, một lát phải gặp nhiều người như vậy, kéo hắn đi như vậy thật không có thể thống đi!
Nhưng mà, nàng chưa kịp suy nghĩ xong, Long Diệu đã nắm bàn tay nàng, hết sức tự nhiên dắt tay nàng, bước ra phía ngoài cửa.
Lần này, đến phiên Hạ Vân Nhiễm trừng lớn mắt, đáy lòng dâng lên một cảm giác vô cùng ngọt ngào.
Phía đông sương phòng, bày rất nhiều các món mỹ vị, sơn hào hải vị rượu thịt, cực kỳ phong phú, bởi vì lần này Nhị hoàng tử kết hôn, Hoàng thất không tổ chức tiệc rượu, chỉ có lễ nghi sắc phong, cho nên, bách quan vì nịnh bợ Nhị hoàng tử và Hạ Huyền, đều rối rít chạy đến Tướng phủ uống rượu chúc mừng, Hạ Vân Nhiễm nhìn qua một vòng tiệc rượu, trừ Hạ Huyền, ngay cả Thái tử, Tứ hoàng tử cũng đều tới.
Lúc này, Hạ Huyền đi về phía bọn họ, chắp tay nói: “Long thế tử, mau lên chỗ trên ngồi đi!”
Long Diệu gật đầu, buông lỏng tay Hạ Vân Nhiễm ra, mặc dù Hạ Vân Nhiễm đã được ban hôn, có thể lộ diện ở tiệc rượu, nhưng mà, nàng nhìn bách quan biểu diễn sắc mặt làm trò hề để nịnh bợ, chẳng hề có một chút hứng thú nào muốn ở lại nhìn xem, nàng nhìn Long Diệu một cái, đúng lúc này, ánh mắt lơ đãng chạm lên một ánh mắt khắc đang nhìn nàng tràn đầy hứng thú, Tứ hoàng tử Hiên Viên Li, hắn ngồi từ xa nhìn nàng, đôi mắt hoa đào lấp lánh có hồn, sau đó nhếch môi cười với nàng, đúng là xán lạn.
Hạ Vân Nhiễm khẽ nheo mắt lại, cũng không để ý đến, xoay người định đi nhìn Tam di nương nơi kia một chút, dù sao hôm nay cũng là ngày nữ nhi nàng xuất giá, nhiều người so với một mình dù sao cũng tốt hơn, song nàng lại nghĩ, Hạ Vân Tuệ chắc chắn là bị cỗ kiệu của Nhị hoàng tử đón đi! Nàng thật sự không muốn chạm mặt tên Hiên Viên Trạm này.
Nghĩ như vậy, Hạ Vân Nhiễm liền đi vào Bắc Viện, chỉ thấy nơi nơi trong Bắc Viện đều lộ ra một bầu không khí vui mừng hứng khởi, ngay lúc nàng đi qua vườn đào, vẫn còn chưa tới Bắc Viện, đột nhiên một nam nhân mặc áo gấm nhảy ra đưa tay ngăn cản nàng: “Thất Tiểu Thư, mời đi theo ta một chuyến.”
“Ngươi là ai?” Hạ Vân Nhiễm có chút cảnh giác nhìn người này.
Lời vừa mới hỏi ra, đã nhìn thấy trong góc khuất gần đó bóng dáng một người mặc hỉ phục chói mắt bước ra, là Hiên Viên Trạm, hôm nay hắn mặc hỉ phục áo lụa đỏ thẫm, càng làm tôn lên
dung mạo xuất sắc phi phàm của hắn, ánh mắt sắc bén thâm thúy nhíu chặt, sóng mũi cao như được điêu khắc, ngày hôm nay, khí thế mà hắn dồn nén bao năm qua liền xuất hết ra ngoài, nồng hậu mà mãnh liệt, tự có một cỗ uy nghiêm không giận mà uy.
Nhưng mà, giờ phút này ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Vân Nhiễm của hắn, rất hung ác lãnh khốc: “Không muốn nhìn thấy ta sao?”
“Vân Nhiễm gặp qua Nhị hoàng tử.” Hạ Vân Nhiễm nhàn nhạt hành lễ với hắn, trong lòng xác thực kinh ngạc, cho là hắn đã sớm đón dâu rời đi rồi.
Ánh mắt Hiên Viên Trạm đánh giá sắc mặt Hạ Vân Nhiễm, không ngoài ý muốn, nhìn thấy trên mặt nàng, vẫn là vẻ ung dung, phảng phất như đã ở ngoài trần thế, tựa như đối với việc hắn chặn nàng ở chỗ này, nàng không để ở trong lòng chút nào, cũng không hoảng sợ.
Con ngươi Hiên Viên Trạm liền co rụt lại, gương mặt tuấn tú trầm xuống, đáy mắt vốn không có nhiệt độ lại càng rét lạnh hơn vài phần, đáy mắt thâm u của hắn ẩn hiện một chút hận ý, hắn phát hiện mình càng ngày càng coi trọng và thưởng thức người thiếu nữ trước mắt này, từ khi biết nàng đến bây giờ, hắn rất coi trọng kiến thức thông minh của nàng, sắc bén, giảo hoạt, hơn nữa không sợ hãi, làm cho ngữ khí hắn không khỏi uy nghiêm, cũng không vòng vo trực tiếp hỏi: “Hạ Vân Nhiễm, vụ án ở Lô huyện có phải là ngươi làm hay không?”
Hạ Vân Nhiễm trừng mắt nhìn, ánh mắt dũng cảm chạm lên ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt bất tuân như thế, lại khiến cho hắn trong lòng hắn giật mình nhảy lên một cái, giống như bị cướp mất hồn phách.
“Dĩ nhiên không phải.” Giọng nói của Hạ Vân Nhiễm hết sức thanh thúy.
“Ngươi dám làm lại không dám chịu sao?” Hiên Viên Trạm cười lạnh một tiếng, trong lòng hắn rõ ràng đã có đáp án, coi như không phải nàng làm, cũng là có người đứng sau lưng nàng chỉ điểm, mà người kia chính là Long Diệu, nhưng hắn hận, hận nàng thế nhưng kết hợp với Long Diệu cùng nhau đối phó hắn.
“Không có làm là không có làm, Nhị hoàng tử cần gì truy cứu loại chuyện hoàn toàn bịa đặt này?”Hạ Vân Nhiễm trả lời vô cùng dứt khoát, đồng thời như vừa nghĩ đến cái gì, nàng liền nhướng lông mày cười cười: “À! Thần nữ còn chưa có chúc mừng hỉ sự của Nhị hoàng tử! Tam tỷ của ta đối với Nhị Điện hạ tình nồng thắm thiết, mong Nhị Điện hạ quý trọng cẩn thận.”
Rõ ràng là nói lời chúc mừng, nhưng cố tình nghe vào trong tai Hiên Viên Trạm, đều toàn là giễu cợt và hả dạ, cho tới bây giờ nữ nhân này cũng không sợ sẽ đắc tội với hắn sao, hay là biết chắc hắn sẽ không đối xử với nàng như thế? Hay vẫn cho là tìm được Long Hầu phủ làm chỗ dựa, thì cả gan làm loạn?
Hiên Viên Trạm lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, không muốn trả lời nàng, bàn tay sau lưng lại nắm thành nắm đấm: “Hạ Vân Nhiễm, ngươi nên nhớ ta đã từng nói, cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi là của ta đấy, mặc kệ là ba năm, năm năm, hay mười năm, cả đời này, ngươi đừng hòng trốn thoát.”
Nói xong, cũng không chờ Hạ Vân Nhiễm đáp lời, hắn liền tiếp tục nói: “Mặc kệ là ai đối nghịch với ta, ta đều sẽ diệt trừ không chút lưu tình, tốt nhất là ngươi nói những lời này với người sau lưng kia của ngươi, kêu hắn thu tay lại, nếu không, ta sẽ không khách khí.”
“Nhị hoàng tử điện hạ nói nhiều như vậy, Vân Nhiễm thật sự nghe cũng không hiểu, nhưng là, thần cũng có đôi lời muốn nói với Điện hạ, thần nữ một thân quang minh lỗi lạc, khinh thường việc che che giấu giấu, càng không cần được người khác che chở, mặc dù cũng có sử dụng chút thủ đoạn, nhưng cũng sẽ để cho người khác nhìn thấy rõ ràng lí do mình bị chết, có điều, còn phải cảm ơn Nhị hoàng tử đối với ta thâm tình như vậy, chỉ là ta cũng không có ưu tú đến mức khiến Nhị hoàng tử phải yêu cả đời, Nhị hoàng tử vẫn nên buông tay đi!” Hạ Vân Nhiễm thản nhiên nói.
“Ngươi cho rằng ta yêu ngươi? Ngươi đừng tự mình quá đa tình.” Hiên Viên Trạm có chút không cam lòng tiến lên một bước, lạnh giọng chê cười.
Hạ Vân Nhiễm nhếch môi cười một tiếng: “Đương nhiên thần sẽ không tự mình đa tình cho là Nhị Điện hạ yêu thích mình, Vân Nhiễm thân phận hèn mọn, liễu yếu đào tơ, làm sao có thể khiến Nhị Điện hạ yêu thích đây? Chỉ là, Nhị hoàng tử thân phận cao quý như vậy, chán ghét thần cũng có phần đi! Vân Nhiễm cáo từ.” Nói xong, nàng xoay người liền muốn rời đi.
Hiên Viên Trạm quả nhiên là vừa ghét vừa giận lại oán lại không cam lòng, đối với nữ nhân này, ngay cả chính hắn cũng không biết là hận hay là yêu, mặc dù nàng không thể hiện chút xíu tình cảm nào, nhưng lại làm tim hắn như bị cuốn chặt, làm hắn giãy giụa cũng không ra, xua đi cũng không được, làm hắn co rút đau đớn, thấy nàng muốn rời khỏi, hắn tựa như bị thần xui quỷ khiến đưa tay ra, bắt lấy cánh tay Hạ Vân Nhiễm, đột nhiên kéo lại, Hạ Vân Nhiễm bị lực kéo mạnh mẽ của hắn kéo vào trong ngực hắn.
Đầu Hạ Vân Nhiễm bị chạm mạnh, hơi hơi choáng, đợi đến khi nàng phản ứng lại, mặt đã chạm vào lồng ngực của Hiên Viên Trạm, nàng vừa giận vừa bực, đang muốn tránh thoát, thì nghe thấy ở đường mòn bên cạnh, có nha hoàn sợ hãi kêu lên.
“A...”
Hạ Vân Nhiễm bị tiếng thét chói tai này làm kinh sợ giật mình, quay đầu, chỉ thấy Hạ Vân Tuệ đang dẫn nha hoàn đứng ở nơi đó, mắt đẹp minh diễm không dám tin cùng cuồng nộ oán hận nhìn nàng chằm chằm.
Hạ Vân Nhiễm lập tức đẩy Hiên Viên Trạm ra, Như Mộng và Như Nguyệt ở đằng sau cũng tức giận bất bình nhìn Hiên Viên Trạm, Như Nguyệt liền bật thốt kêu lên: “Kính xin Nhị hoàng tử tự trọng.”
Hạ Vân Nhiễm lui về phía sau vài bước, Như Mộng Như Nguyệt đỡ nàng, gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Trạm có chút giật mình, tựa như cũng không nghĩ đến hắn sẽ làm ra loại chuyện luống cuống đến mức này.
Hạ Vân Nhiễm thầm kêu khổ, quay đầu nhìn lấy Hạ Vân Tuệ, chỉ thấy nàng ta cố nén nhịn những giọt nước mắt tủi hờn, oán hận trợn mắt nhìn Hạ Vân Nhiễm một cái, rồi bụm mặt khóc khẽ, rời đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vân Nhiễm cũng nổi lên tức giận, bực tức nhìn Hiên Viên Trạm nói: “Nhị hoàng tử, hôm nay là ngày hỉ sự của ngài, sao ngài lại có thể làm ra hành vi thất đức như vậy? Chẳng lẽ không sợ bị người khác nhạo báng sao?”
Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Trạm âm trầm khó coi, cũng không trả lời nàng, xoay người đi về hướng Hạ Vân Tuệ chạy mất kia.
Hiên Viên Trạm ngược lại cũng chẳng có bao nhiêu áy náy, chỉ là, đầu óc hắn đang một mực nghĩ tới lời nói mới vừa rồi của Hạ Vân Nhiễm, biểu tình của nàng thản nhiên trấn định như vậy, nàng giống như một người không thể xem thường, cần gì phải để cho người khác chỉ điểm bày mưu đặt kế cho nàng? Chẳng lẽ là hắn nghĩ sai rồi? Hiên Viên Trạm càng nghĩ càng cảm thấy trong ngực ngột ngạt, làm tâm tình hắn vốn đã ác liệt, nay càng thêm ác liệt.
Hạ Vân Nhiễm ra khỏi Bắc Viện, tâm tình cũng không hề thoải mái, Nhị hoàng tử thế nhưng hoài nghi phía sau nàng có người? Nhất định là nghi ngờ đến Long Diệu, ai, nàng đây là chọc kẻ địch gây phiền toái cho hắn sao? Còn có Hạ Vân Tuệ vừa nhìn thấy một màn này, đáy lòng khẳng định oán hận chết nàng, xem ra, việc nàng lôi kéo Tam di nương làm quân cờ coi như cũng tiêu luôn rồi.
Hạ Vân Nhiễm mới về đến Nam viện không lâu, liền cảm thấy một mùi hương thoang thoảng từ ngoài viện bay tới, thổi một trận cuồng phong nho nhỏ, ngước mắt nhìn lên, lập tức thấy Long Diệu bước vào, gương mặt trắng như bạch ngọc của hắn đang căng thẳng, hắn bước liền mấy bước đến bên cạnh Hạ Vân Nhiễm, quan sát nàng, trầm thấp hỏi: “Hắn không làm nàng bị thương chứ?”
Hạ Vân Nhiễm vốn không muốn cho hắn biết chuyện này, thế nhưng nàng đã quên, Như Mộng Như Nguyệt chính là người của hắn, nàng vừa xảy ra chuyện gì, hắn đều biết rất rõ ràng.
“Không có việc gì.” Hạ Vân Nhiễm cười nhạt, ra vẻ không có việc gì nói.
“Còn cười? Về sau không cho phép gặp hắn: “Giọng nói của Long Diệu xưa nay luôn nhẹ nhàng giờ lại lộ ra một chút ghen tuông bá đạo.
Hạ Vân Nhiễm hơi ngạc nhiên, trong lòng lại vô cùng ngọt ngào, hắn đây là đang ghen sao? Ha ha, khó mà thấy được nha! Nhưng mà nàng đành phải nhu thuận gật đầu nói: “Đã biết, ta nhìn thấy hắn thôi mà đã thấy ghét, làm sao còn muốn gặp mặt hắn nữa? Ta tránh còn không kịp nha.”
Long Diệu nắm chặt tay nàng, đáy mắt trong suốt như có khói đen dày đặc bao phủ, tản ra một khí tức lạnh lùng, Hạ Vân Nhiễm sợ hắn bị chọc tức, không khỏi cầm ngược lại tay hắn, khuyên nhủ: “Được rồi, ta thật sự không có việc gì, chàng còn không tin ta sao?”
“Ta tin tưởng nàng.” Gương mặt khôi ngô của Long Diệu hòa hoãn đi mấy phần.
“Không ngờ Nhị hoàng tử lại cho rằng chuyện người dân huyện Lô chạy nạn là chàng sắp xếp để ta làm, nhưng hắn thật sự đã quá coi thường ta rồi.” Hạ Vân Nhiễm tức giận nói.
“Lần sau nàng đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.” Long Diệu nâng mí mắt lên, dặn dò nàng
. “Dù có thế nào ta cũng phải làm, ta muốn đối phó với hắn, ta muốn cho hắn biết ta – Vân Nhiễm không phải dễ chọc.” Hạ Vân Nhiễm nhíu chặt đôi mày, bàn tay nắm thành quyền, dáng vẻ như là tuyệt đối không thể buông tha.
Long Diệu nhìn Hạ Vân Nhiễm, trong mắt hiện lên một tầng sương mù lại mang theo một chút phiền não, hắn không thích nghe từ miệng Vân Nhiễm cái tên Hiên Viên Trạm kia, càng không hy vọng vào thời điểm nàng đang nói chuyện với hắn mà đề tài lại là về người đàn ông này, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Lời ta nói với nàng, rốt cuộc nàng có nghe hay không?” Giọng nói của Long Diệu cao thêm vài phần, lộ ra một cỗ lửa giận làm Như Mộng, Như Nguyệt đứng một bên giật nảy mình, họ đi theo chủ tử lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy người cao giọng như thế.