Đúng lúc này, cách đó không xa, ba thân ảnh vội vã đi tới phía nàng, Hạ Vân Nhiễm có chút kinh ngạc nhìn thân ảnh các nàng.
Nữ tử trung niên cầm đầu mặc một bộ váy màu đỏ thẫm, đại khái là cao đẳng nha hoàn trong phủ, ánh mắt của nàng dừng lại trước bông hoa sen màu tím yếu ớt nằm trên mặt đất kia, lập tức kinh hô một tiếng, “A nha.” Nói xong, liền đi hất bùn đất ra, cẩn thận nâng bông hoa dậy, quay đầu lại la lên với nha hoàn sau lưng, “Nhanh đi cầm một cái chậu hoa đến.”
Một nha hoàn lập tức chạy đi, nữ tử trung niên thập phần cẩn thận phủi bỏ bùn đất, bao bọc bông hoa lại, quay đầu liền nói với Hạ Vân Nhiễm, “Thất tiểu thư, sao ngươi có thể không cẩn thận như vậy? Đây chính là bông hoa lão phu nhân yêu thích nhất a!”
Hạ Vân Nhiễm trợn tròn mắt, đưa tay chỉ chính mình, “Tỷ tỷ, ngươi nói là ta làm chết hoa này?”
“Không phải ngươi thì chẳng lẽ ở đây còn có người khác sao?” Nữ tử trung niên không khỏi quát to, khẩu khí kia hoàn toàn không coi Hạ Vân Nhiễm như một vị tiểu thư.
Hạ Vân Nhiễm tức giận, nàng híp mắt, đột nhiên hiểu rõ lý do nàng phải chờ ở chỗ này rồi, hóa ra là do chậu hoa bị vỡ kia, để nàng gánh tội thay, chết tiệt, nàng cứ như vậy bị hãm hại sao?
“Tỷ tỷ, ta thật sự không làm hỏng.” Hạ Vân Nhiễm giải thích.
“Hừ, lời này của ngươi đi nói với lão phu nhân đi, hoa này là do phủ công chúa đưa tới, là công chúa lấy hạt giống từ Tây Vực nuôi trồng lên đấy, ở trong kinh đô này, đại khái cũng chỉ có hai mươi mấy chậu, lão phu nhân may mắn được một chậu hoa này, ngươi làm chết nó, lão phu nhân sẽ rất đau lòng có biết không?”
“Tỷ tỷ, chẳng qua hoa này mới ngã xuống, còn chưa chết.” Hạ Vân Nhiễm nhẹ giọng phản bác, nghe thấy tầm quan trọng của bông hoa, nàng nghĩ, lúc này nàng thực sự đã bị người tính kế.
Lúc này, có nha hoàn lấy chậu hoa đến, Tử La cẩn thận bỏ hoa vào, rồi vun đất lại, ôm vào trong ngực, nói với Hạ Vân Nhiễm, “Thất tiểu thư, tướng phủ này không giống như nông thôn, những đồ vật kia đều rất đắt đỏ đấy, một thứ cũng không được hư hại, người vẫn là nên thu liễm tính tình lại a!” Nói xong, nàng liền dẫn nha hoàn rời đi.
Hạ Vân Nhiễm xanh mặt, dở khóc dở cười, bọn họ thật sự coi nàng là dã nha đầu sao? Nàng hơi cắn môi, hừ lạnh, nàng cũng muốn điều tra xem, là ai dám hãm hại nàng như vậy.
Hạ Vân Nhiễm lập tức bị gọi đến trước mặt lão phu nhân, quả nhiên sắc mặt lão phu nhân vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm vào nàng, thanh âm nghiêm nghị nói, “Vân Nhiễm, sao ngươi vừa mới hồi phủ mà đã gây chuyện? Làm hỏng một chậu hoa đẹp của ta?”
“Lão phu nhân, kỳ thật không phải ta…” Hạ Vân Nhiễm nhỏ giọng nghĩ cách rửa sạch tội danh.
“Không phải ngươi? Vậy là ai? Tử La tận mắt nhìn thấy ngươi đứng ở cạnh chậu hoa, ngươi còn oan uổng sao?”
Ánh mắt Hạ Vân Nhiễm hơi hơi nâng lên, nhìn Tử La, chỉ thấy ánh mắt của nàng có chút lập loè, rõ ràng là được chỗ tốt gì đó, nên mới hãm hại nàng.
Hạ Vân Nhiễm vẫn lắc đầu không chịu thừa nhận, “Lão phu nhân, thực sự không phải ta, ta bị nha hoàn của đại phu nhân gọi tới đó, Tử La tỷ tỷ cũng vừa lúc chạy đến.”
“Không phải biện bác, tuổi còn nhỏ mà đã nói dối như vậy, không dạy ngươi quy củ, về sau còn như thế nào nữa đây? Cấm túc ba ngày trong phòng cho ta, suy nghĩ lỗi lầm.” Lão phu nhân giận dữ, trực tiếp phạt cấm túc.
Hạ Vân Nhiễm thấy lão phu nhân đã hoàn toàn nghĩ nàng có tội, dù nàng có phản bác thế nào thì cũng vô dụng, lão phu nhân căn bản chỉ muốn tìm một người để trút giận, dù cho nàng không làm gì cả.
Hạ Vân Nhiễm rời khỏi phòng của lão phu nhân, liền gặp Hạ Nguyệt Nhu, chỉ thấy một đôi mắt đẫm lệ của nàng hiện ra quan tâm cùng lo lắng, “Thất muội, lão phu nhân nói như thế nào?”
“Cấm túc ba ngày.” Hạ Vân Nhiễm thành thật nói.
“Ai, làm sao lại phát sinh chuyện như vậy? Thất muội, về sau muội phải cẩn thận một chút.”
Đáy lòng Hạ Vân Nhiễm cười lạnh một tiếng, khiến ta rơi vào tình cảnh như bây giờ, không phải do ngươi cấu kết với đại phu nhân để hãm hại ta sao? Bộ dạng giả mù sa mưa a! Nhưng rất tiếc, tâm tình hôm nay của ta thật sự không tốt, không thưởng thức được.
“Tỷ tỷ, kỳ thật chậu hoa này không phải do ta làm vỡ a, tỷ không tin ta sao?” Hạ Vân Nhiễm chớp