"Vì vậy, đối với trường hợp của Trịnh phu nhân, chúng ta phải loại bỏ mảnh thuỷ tinh rất nhỏ tại vị trí động mạch não này.
Nhưng đây không hoàn toàn là nguyên nhân khiến bà ấy không thể tỉnh lại, cơ thể bà ấy vốn có rất nhiều vấn đề, và dễ thấy nhất là van tim nhân tạo này.
Chúng ta nhất định phải thay nó, nó đã quá cũ!"
Tiểu Chu trong phòng họp vạch ra chiến lược cụ thể, mọi người đều rất nghiêm túc nhưng ai nấy đề có chung một suy nghĩ: thực sự rất khó để thành công.
Mẹ của Trịnh Nhất Quân không chỉ có vấn đề ở mạch máu não, không chỉ có vấn đề ở van tim nhân tạo.
Ngoại trừ hai chuyện này còn có thêm hai vấn đề khách khiến cho cuộc phẫu thuật này không còn là canh bạc nữa, đây giống như là lao mình vào chỗ chết.
Phải, nếu mẹ của Trịnh Nhất Quân chết trên bàn mổ của Tiểu Chu, hẳn sẽ là đại hoạ.
"Giáo sư, tế bào ung thư gan của bà ấy đã lan ra, hẳn là đang ở giai đoạn hai.
Chị biết vậy mà vẫn nhận cuộc phẫu thuật này sao?"
Trần Di nhăn mày.
Cô nàng đương nhiên sẽ cùng người thầy của mình cầm dao mổ lên và lao vào cuộc chiến, nhưng cô bác sĩ trẻ cho rằng đây chính là cuộc chiến một chiều, rõ ràng đang có suy nghĩ lùi bước.
Dịch Minh và Đinh Khống cũng có chung suy nghĩ, Dịch Minh tiếp lời Trần Di: "Trong lần xem hồ sơ gần nhất không hề nhắc đến việc bà ấy bị ung thư, nếu bà ấy có tế bào ung thư hẳn là nên xem xét việc phẫu thuật.
Giáo sư không thể nào xử lý được từng đó vấn đề của bệnh nhân, chưa kể đến bà ấy tuổi đã cao, thêm nhiều năm hôn mê, bà ấy sẽ không chịu được cuộc phẫu thuật dài đâu!"
"Chúng ta cũng không thể mổ xẻ bà ấy ra hai hay ba lần để xử lý từng vấn đề.
Tế bào ung thư chính là mấu chốt.
Khối u kia hẳn phải cắt bỏ một phần.
Kể cả chúng ta thành công, bà ấy cũng chưa chắc có thể tỉnh lại.
Đối với chúng ta chuyện này rất phức tạp, quan hệ vốn không phải là bác sĩ và người nhà bệnh nhân nữa..."
Mọi người đều hiểu hàm ý của Đinh Khống là gì, là vậy nên Trần Di cùng Dịch Minh bất đắc dĩ phải thở dài một tiếng.
"Giáo sư, anh trai Tiểu Khởi liệu sẽ để yên cho chúng ta sao?", Trần Di lo lắng nhìn Tiểu Chu.
Tiểu Chu từ lâu đã rõ cuộc phẫu thuật này kể cả có thành công cũng không thể đảm bảo mẹ của Trịnh Nhất Quân có thể thoát khỏi cảnh hôn mê.
Cô cũng rõ Trịnh Nhất Quân có thể sẽ làm ra loại chuyện gì nếu cô thất bại.
Nhưng...!Tiểu Chu không thể cứ vậy là lùi bước.
Tính cách của Giáo sư Trương bá đạo chính là như vậy, luôn ngẩng cao đầu, chẳng hề lo sợ bất kể chuyện gì, hiên ngang mà sống, hiên ngang mà bước đi.
"Họ đối với tôi họ cũng chỉ là bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.
Trong mắt tôi Trịnh Nhất Quân giống như một người con hiếu thảo cầu xin một phép màu, dù rằng anh ta đang vì chuyện cá nhân mà lấn át tầm nhìn.
Tôi chẳng thể khẳng định bất kể điều gì nhưng họ cầu y mà bác sĩ quay lưng, như vậy không phải họ sẽ tuyệt vọng lắm sao? Bác sĩ chúng ta là hy vọng duy nhất của họ.
Chúng ta hãy làm tốt việc của mình, chuyện sau này, hãy để sau này rồi tính!"
Tiểu Chu xoa đầu Trần Di,