"Mẹ kiếp, cái xã hội này con người và con người đều bình đẳng! Từ đâu một gã ngậm thìa vàng lại tỏ ra là bề trên của những người nỗ lực từng ngày để kiếm sống, nỗ lực từng ngày để làm nên những điều tuyệt vời và tốt đẹp chứ? Anh là cái thá gì đây? Anh hiện tại là người nhà của bệnh nhân tôi, chứ không phải ba mẹ chúng tôi mà muốn chúng tôi phải cúi mình lễ phép trước anh.
Anh nghe hiểu không?"
"Còn nữa, tình yêu của bọn tôi xuất phát từ trái tim và không cần một mẩu giấy để quyết định.
Thuỷ chung và hạnh phúc cũng là một loại lựa chọn, bọn tôi tin tưởng sẽ cùng nhau vượt qua mỗi ngày, đó là vì tình yêu của cả hai.
Bọn tôi cũng có cho mình một đứa con gái thật dễ thương rồi vậy nên anh không cần quá quan tâm đến cuộc sống của bọn tôi sau này đâu, anh Trịnh!"
"Cuối cùng, Lệ Lệ và tôi sẽ hạnh phúc! Chúng tôi sẽ hạnh phúc đến tận lúc cả hai tóc bạc, răng rụng hết.
Cả đến khi Dương Dương kết hôn, rời xa khỏi vòng tay chúng tôi, chúng tôi vẫn sẽ hạnh phúc đến tận lúc ấy để nhìn con chúng tôi viên mãn với lựa chọn của nó! Vậy nên anh đừng lo!"
Tiểu Chu nhả cổ áo Trịnh Nhất Quân ra, nhìn gương mặt đỏ bừng vì oán hận mà không thể thốt thêm câu nào của anh ta một cách thật lạnh lùng rồi xoay người.
Cô vốn không phải là một người giỏi nhẫn nhịn, thường sẽ sử dụng nắm đấm khi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vậy mà hôm nay cô không hành xử như mọi lần...!điều này làm ba vị bác sĩ trẻ cả kinh khó hiểu.
"Bị điên rồi, tưởng Giáo sư lao vào đánh tên Giám đốc giàu sụ đó chứ?" Đinh Khống từ lúc Tiểu Chu nắm cổ áo Trịnh Nhất Quân tự nhiên tái mét gương mặt, mường tượng ra tình huống ẩu đả, tư thế đã là sẵn sàng can ngăn.
Đọc ????hêm các chương mới ????ại -- TRU????TRU YỆ????.Vn --
"Chịu! Còn liên quan đến Giám đốc Lã, tôi còn nghĩ tội nghiệp tay Trịnh Nhất Quân này sắp phải làm việc với khoa chỉnh hình! Giáo sư đúng là...!hẳn là nhờ Giám đốc Lã dạy dỗ!"