Chương 3: Tình yêu cậu trao thật ấm áp (3)
“Trong mắt thần linh, chúng sinh bình đẳng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng trong lòng tớ, cậu là nhất.”
...
Phương Tuần Âm quay người về lớp.
Trong lớp trống trơn, chắc sau khi phát sách xong, lớp đã tan học, các học sinh cũng rời đi hết rồi.
Chỉ còn Lý Tuấn Tài đang đứng tựa vào bàn giáo viên, nói chuyện với Chu Mật. Tuy hai người nói rất khẽ nhưng đều có vẻ lo lắng.
Phương Tuần Âm bước chậm lại.
Cô đã đoán được phần nào.
Ngay sau đó, cô bắt đầu luống cuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Do góc nhìn, Chu Mật nhìn thấy cô trước, cô ta lập tức đứng dậy, hô lên: “ Phương Tuần Âm! Cậu đi đâu thế! Sao về muộn vậy? Cậu biết tớ và thầy sốt ruột sắp chết rồi không!”
“...”
Phương Tuần Âm bấm đầu ngón tay vào lòng bàn tay.
Tai cô nóng bừng lên, không sao kiểm soát được.
Trông thấy vẻ mặt sợ hãi như sắp khóc của cô, Lý Tuấn Tài bước đến bên cô, vỗ nhẹ lên vai cô, an ủi: “Không sao đâu, thầy và em ấy cũng không chờ lâu lắm. Có phải hồi nãy em lạc đường trong trường không? Hay ngất do cảm nắng? Còn không mang cả cặp và sách theo. Sau này đi học rồi, không được trốn học tự do thế này đâu nhé.”
Phương Tuần Âm khẽ gật đầu: “Em xin lỗi thầy, em đã gây thêm phiền phức cho thầy và bạn rồi ạ.”
Lý Tuấn Tài: “Được rồi, không sao đâu. Em mau thu dọn đồ rồi cầm đồ đến văn phòng thầy nhé. Thầy muốn nói mấy câu với em.”
Sau khi dứt lời.
Ông thong thả rời khỏi lớp học.
Chỉ còn Phương Tuần Âm và Chu Mật nhìn nhau.
Chu Mật có vẻ ngoài thân thiện và đáng yêu, tính cách cũng hòa đồng, hồi nãy Phương Tuần Âm đã được chứng kiến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên, cô ta rảo bước đến trước mặt Phương Tuần Âm, nói với cô: “ Phương Tuần Âm, tớ vào nhà vệ sinh tìm cậu tận mấy lần nhưng không thấy cậu ở đó, tớ cũng không dám nói với thầy, sợ thầy mắng cậu trước lớp, đành phải chờ tan học rồi mới nói. Tớ đã cất sách mới hộ cậu rồi, còn lau cả bàn, đồ của cậu đang để ở kia, lát nữa cậu tự đếm lại xem có đủ không nhé.”
Cô ta ngừng một chút.
Sau đó cô ta ngập ngừng hỏi: “Hồi nãy tớ nói gì sai à? Cho tớ xin lỗi nha.”
“...”
Phương Tuần Âm hoàn toàn không dám nhìn vào mắt cô ta.
Cô cũng không biết nên trả lời thế nào.
Thật ra trước giờ cô vẫn luôn cô độc, một thân một mình, cực ít khi chơi với các bạn cùng lớp.
Mọi người đều nghĩ cô kỳ quặc, trông rất đáng sợ, tính cách thì quái gở.
Ai cũng xa lánh cô.
Trước giờ chưa từng có ai vẫn muốn nói chuyện với cô sau khi nhìn thấy vết bớt trên cổ cô. Hay nói chính xác hơn, với tính cách tự ti được hình thành từ nhỏ của Phương Tuần Âm, cô sẽ không cho bất kỳ ai cơ hội tới gần và chế giễu mình.
Tính cách này đã hình thành từ khi cô còn rất nhỏ, khoảng năm, sáu tuổi gì đó.
Khi có khách đến nhà, họ đều không nhịn được mà cảm khái mấy câu khi nhìn thấy cô.
“Âm Âm xinh xắn thế kia, tiếc là lại có bớt! Có cần tôi giới thiệu bác sĩ để cho con bé đi bắn laser không?”
“Vết bớt lớn thế, bắn laser thì tốn bao nhiêu tiền? Hồi trước tôi nghe người ta nói xóa nốt ruồi thôi đã mất mấy nghìn tệ! Vết bớt này phải tốn mấy chục nghìn thế?”
“Tốn bao nhiêu cũng phải làm chứ! Đâu để con bé thế này mãi được!”
“Ôi dào... Cũng không ở mặt, quàng khăn che là xong! Con nít con nôi, đẹp quá làm gì chứ! Chờ Âm Âm nhà chúng tôi lớn, muốn đẹp thì tự kiếm tiền đi xóa, không tốt hơn à!”
“...”
Phương Tuần Âm sinh ra trong một gia đình bình thường, bố mẹ đều thuộc tầng lớp làm công ăn lương, kiếm tiền nuôi gia đình cũng không dễ dàng, khó tránh khỏi việc sẽ có tư duy thiển cận.
Họ không thấy vết bớt màu xám đen này có gì ghê gớm.
Thường ngày trông nó không nổi bật lắm, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sinh hoạt và học tập.
Đương nhiên họ càng không muốn chi một số tiền lớn để cho trẻ con đi bắn laser.
Nhưng đối với bé Tuần Âm, trong thế giới nhỏ bé của cô, vết bớt này còn lớn hơn cả trời.
Bạn cùng lớp mẫu giáo luôn hỏi cô, có phải cậu không tắm không? Hay cậu không rửa sạch cổ? Hay cậu bị bố mẹ đánh tím cả cổ thế?
Họ không muốn chơi với đứa bé vừa bẩn vừa hư.
Họ nói cô mất vệ sinh.
Cho dù cô giải thích thế nào thì cũng không nói rõ được.
Đến khi lớn hơn chút nữa, biết thế nào là xấu đẹp, những ánh mắt khác thường của người ngoài luôn khiến cô có cảm giác như bị lăng trì, hết nhát này tới nhát khác.
Cô chỉ ước mình có thể đào một cái lỗ dưới đất rồi chui xuống, không cần gặp ai nữa.
Lâu dần.
Phương Tuần Âm ngày càng tự ti hơn.
Cô ngày càng nhút nhát.
Cô để tóc dài, mặc những bộ đồ dày cộp và kín mít, ngăn cản mọi ánh mắt tò mò và thiếu thiện ý, như đang đội Kim Chung Tráo, mặc Thiết Bố Sam.
Không chỉ mỗi mùa hè cay đắng với cô.
Mà mùa nào cũng cay đắng.
Có lẽ khi lớn thêm chút nữa, cô sẽ thấy mình lúc này vô cùng buồn cười, vừa quái đản vừa lầm lì, thậm chí còn hơi khó hiểu.
Nhưng vào lúc này, ở tuổi 16, Phương Tuần Âm chỉ muốn mỗi ngày của mình được thoải mái hơn.
...
Có lẽ do cô ngẩn ra quá lâu.
Nét mặt Chu Mật dần trở nên do dự, lông mi cô ta rung khẽ, giọng cũng nhỏ hẳn đi, cô ta gọi cô: “ Phương Tuần Âm?”
Phương Tuần Âm hoàn hồn, vội “Ừ” một tiếng.
Sau giây phút chần chừ, cô cụp mắt, lắc đầu: “Không có gì đâu, tại tớ gặp vài chuyện khi về lớp thôi. Làm phiền cậu rồi, xin lỗi cậu nhé.”
“Không phiền không phiền! Chẳng phải sau này chúng mình là bạn học à! Lấy sách hộ thôi chứ có gì đâu.”
Chu Mật khẽ thở phào, khi cô ta cười, nét mặt cô ta trông rất ngọt ngào: “Vậy khi nào cậu gặp anh Tài xong thì chúng mình cùng về nhé? Tớ chờ cậu ở lớp được không?”
“À...”
“Cứ quyết định thế đi! Cậu mau đến văn phòng giáo viên đi! Về sớm một chút! Trường sắp vắng tanh rồi!”
Đến khi bị đẩy ra hành lang.
Suy nghĩ của Phương Tuần Âm vẫn đang rối bời.
Hồi nãy... Chẳng phải Chu Mật đã nhìn thấy vết bớt kia ư? Tại sao cô ta vẫn muốn nói chuyện với cô, còn muốn về cùng cô sau giờ tan học chứ?
Cô ta không quan tâm đến điều đó à?
Cô ta không nghĩ cô vừa xấu xí vừa kỳ quặc ư?
Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
Không chừng... cô sẽ gặp may mắn