Chương 7: Tình yêu cậu trao thật ấm áp (7)
Khi cô tan học thì đã chạng vạng tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Tuần Âm về nhà.
Lúc này, Khang Văn Thanh đã tan làm từ lâu, đang tất bật trong bếp.
Tiếng dầu bắn, tiếng xẻng nấu ăn và chảo va vào nhau, tiếng máy hút mùi chạy và mùi thơm của thức ăn phả vào mặt cô.
Đây là cảnh tượng thường thấy nhất vào giờ ăn trong các gia đình bình thường ở thành phố Giang.
Phương Tuần Âm mím môi, cởi áo khoác đồng phục, thở hắt ra.
Sau đó cô mới nhỏ giọng chào: “Mẹ, con về rồi ạ.”
Khang Văn Thanh tắt máy hút mùi, thuận miệng đáp: “Ừ. Mau đi thay quần áo để chuẩn bị ăn cơm đi. Nếu bố con vẫn chưa về, lát nữa gọi điện giục bố con đi nhé.”
“Vâng ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bỏ đồng phục vào máy giặt.
Sau đó cô xách cặp về phòng.
Phương Tuần Âm sinh ra trong một gia đình bình thường, bố mẹ cô đều là người bản địa ở thành phố Giang, họ gặp nhau qua xem mắt rồi thuận lợi kết hôn, sinh con. Tuy không thể nói họ rất mặn nồng với nhau nhưng cũng đã hòa thuận nhiều năm rồi.
Lẽ ra cô sẽ không phải oán trách gì mới đúng.
Nhưng Khang Văn Thanh lại là người nhanh nhẹn, mạnh mẽ và thẳng thắn, không quá quan tâm đến tiểu tiết.
Còn bố cô - Phương Vi thì không có chính kiến, hết sức ba phải.
Phương Tuần Âm lớn lên dưới sự nuôi dạy của họ.
Từ khi cô còn bé, đã không có ai quan tâm đến những suy nghĩ nhạy cảm trong lòng cô.
Ngay cả khi cô khóc lóc chạy về nhà, kể hết nỗi ấm ức của mình với bố mẹ thì cũng chẳng được gì hết.
Khang Văn Thanh luôn nói Phương Tuần Âm giống Phương Vi.
Suốt ngày lầm lầm lũi lũi, không làm được việc gì ra hồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có mỗi tí chuyện thôi cũng lèo nhèo, cứ phải phóng đại nó hơn mọi việc khác.
“Nhà chúng ta không giàu có, con cũng xem như được thừa hưởng gen trội của bố mẹ, mặt mũi không đến nỗi, đầu óc cũng không ngu. Chỉ là một vết bớt nhỏ bằng nửa bàn tay mẹ thôi, cũng không ở trên mặt, có gì ghê gớm chứ, cứ khóc mãi, bao năm rồi vẫn không lờ nó đi được à? Khi nào con lớn hơn tí nữa, biết trang điểm, chỉ cần đánh một lớp phấn nền là sẽ che được thôi!”
Phương Tuần Âm không biết phải nói thế nào: “Nhưng...”
Khang Văn Thanh xua tay, nói với vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Không nhưng nhị gì hết! Con cũng đã thế rồi, còn làm nó biến mất được à? Âm Âm, con đừng nghe mấy dì bảo bắn laser gì đó, con mới tí tuổi, chưa bàn đến việc không có tiền, cho dù bố mẹ dư dả thì chuyện này cũng không hay ho đâu! Hơn nữa bạn con đều bận học, làm gì có thời gian để ý tới con chứ! Nghe mẹ nói không?”
“...”
Suy cho cùng thì cũng là do suy nghĩ của người lớn và trẻ con khác nhau.
Cho dù cha mẹ khuyên nhủ cô nhiều hơn.
Thì cũng như nước đổ đầu vịt.
Phương Tuần Âm có thể bình thản chấp nhận khuyết điểm trong tính cách của mình.
Đúng là cô không đủ vô tư và thản nhiên.
Nhưng cô vẫn không thể chịu nổi sự dò xét trắng trợn từ người khác.
Cho dù thực tế cũng đúng như lời Khang Văn Thanh nói, người khác vốn không quan tâm tới cô.
...
Phương Tuần Âm tắm rửa, thay quần áo.
Phương Vi về nhà đúng giờ sau khi tan tầm như mọi ngày.
Gia đình ba người ngồi vào bàn, bắt đầu ăn tối.
Đương nhiên họ cũng thuận miệng trò chuyện mấy câu.
Khang Văn Thanh phàn nàn về một đồng nghiệp với Phương Vi rồi mới hỏi Phương Tuần Âm: “Âm Âm, khai giảng gần một tháng rồi, con thấy thế nào? Có bắt kịp nhịp giảng dạy của Trung học số Tám không thế?”
Phương Tuần Âm cụp mắt, khẽ đáp: “Có ạ.”
“Nếu con thấy môn nào khó thì cứ nói với cha mẹ, cha mẹ sẽ đăng ký học thêm cho con. Ban đầu cha mẹ cũng không có yêu cầu đặc biệt gì với con, thi đỗ đại học bình thường là được rồi. Nhưng nếu con đã vào được Trung học số Tám, tức là đầu óc cũng thông minh. Huống hồ cha mẹ cũng đã nộp học phí trường tư này, tốt xấu gì cũng phải thi đại học trong đề án 985* mới không lãng phí thời gian và tiền bạc chứ. Con hiểu không?”
Đề án 985*: Đề án 985 là một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Tính đến thời điểm hiện tại, Đề án 985 bao gồm 38 trường
“... Hiểu ạ.”
Về phương diện học hành, Phương Tuần Âm vẫn luôn là học sinh giỏi, không khiến phụ huynh phải lo lắng.
Thậm chí, điểm thi vào cấp ba của cô còn đứng đầu trường cấp hai.
Thế nên cô mới vào được trường Trung học số Tám có tỷ lệ lên lớp cao nhất thành phố.
Chuyện này cũng giúp Khang Văn Thanh được nở mày nở mặt khi về quê.
Nghĩ đến đây.
Giọng Khang Văn Thanh dịu lại, bà hỏi: “Con còn tiền tiêu vặt chứ?”
“Còn ạ.”
“Nếu hết thì xin cha con, nhưng không được hoang phí. Con mua ít đồ ăn thức uống thì không sao, nhưng không được đến mấy chỗ như quán net, phòng game... Còn nữa, tuy con đã lên cấp ba nhưng vẫn là trẻ con, không được yêu đương nhăng nhít như mấy đứa nhóc hư đâu đấy. Rõ chưa?”
“...”
Yêu đương ư?
Cô còn chưa bao giờ nghĩ đến việc đó.
Trên đời này, làm gì có ai thích người như cô?
Phương Tuần Âm bỗng thấy mất ngon.
Cô lúng túng đáp vâng, và vội mấy miếng cơm rồi lặng lẽ đặt đũa xuống.
“Con no rồi ạ. Cha mẹ, hôm nay con hơi nhiều bài tập, con vào phòng làm bài đây.”
“Con đi đi.”
Sau khi đóng cửa phòng.
Phương Tuần Âm nằm dài ra giường.
Cô nhắm mắt, bất giác cuộn tròn người lại.
Tâm trí cô rối bời, có vẻ cũng không thích hợp để làm bài tập cho lắm.
Lời Chu Mật nói ban ngày.
Bóng dáng Trần Gia Mạc đang đứng tựa vào tường.
Còn cả những điều mà Khang Văn Thanh vừa nói, tất cả đều hiện rõ trong đầu cô.
Người như cô, không xinh đẹp thông minh giống Cừ Ý Chi, cũng không nhiệt tình phóng khoáng bằng Chu Mật.
Không phải lo làm gì.
Nghĩ đến đây.
Phương Tuần Âm chạm nhẹ vào bên phải cổ.
Sau đó cô giơ tay lên, dùng mu bàn tay che mặt.
Một lát sau, cô bật cười tự giễu.
…
Nhoằng cái.
Đã đến cuối tháng chín.
Tháng nào trường Trung học số Tám cũng sẽ có đợt thi tháng, bắt đầu