Nàng quay ngoắt đầu lại thì bỗng *uỳnh*.
Hắn tấn công nàng một cách bất ngờ, vẫn may nhờ có kinh nghiệm chiến đấu và thân thủ nhanh nhẹn nên nàng đã kịp dùng thanh kiếm để đỡ.
Nhưng lực tấn công của đòn đánh quá mạnh khiến nàng mặc dù đỡ được nhưng không thể trụ vững mà bị đánh lùi xa về sau.
Lực tấn công đó mạnh như thế nào nhìn nét mặt nàng cũng đã có thể đoán được.
Nhưng có một thứ khiến nàng bất ngờ hơn đến nỗi không thể dấu được sự hoang mang trên gương mặt.
*Khí tức này...thật giống..!*
____
Một dòng hồi ức tăm tối chạy qua trong đầu nàng.
Hình ảnh nàng của 4000 năm trước-khi lần đầu dẫn binh cùng Đàm Phong trên cương vị của một phó tướng.
Lúc đó cả đoàn quân đều đang trở về trong hoan hỉ sau trận thắng thì đột nhiên có một toán quân khác tập kích họ.
Bọn chúng chính là đám tàn quân mà lúc nãy Đàm Phong đã tha chết cho.
Nhưng không biết bằng cách nào mà chúng trở lại và có sức mạnh dồi dào như thế.
*uỳnh* *đùng*
Thoáng chốc bọn chúng đã sang bằng cả một khu, khói bay mịt mù, xác người nằm ngỗn ngang.
Do họ đã sử dụng hết pháo binh và cả sức lực cho trận đánh vừa rồi nên đối với đợt tập kích bất ngờ này họ không kịp trở tay.
Bạch Đình lúc này cũng đang nằm thoi thóp trong lớp đất đá.
Nàng cố mở mắt thì thấy bóng lưng của Đàm Phong mờ ảo trong làn khói.
Chàng cũng đã bị thương, máu chảy xuống thành dòng đỏ thẫm dưới chân.
Đối diện với chàng là một kẻ mặc áo đen cũng giống như hắc y nhân này.
Dù cho khói có làm đôi mắt nàng đau rát đến đâu thì nàng vẫn nhìn rõ mồn một và khắc sâu trong tâm trí cái khoảnh khắc đó.
Khoảnh khắc hắn cười một cách quái dị rồi có ánh sáng lóe lên, một nguồn sức mạnh khổng lồ đến bức chết con người đang giáng xuống.
Giọng nàng gào lên trong vô vọng:
*-"KHÔNGGGG! ĐÀM PHONGGGG!"*
Phải, người hứng chịu đòn tấn công đó chính là Đàm Phong.
Chính điều đó đã khiến chàng mãi mãi giã từ chiến trận.
Cũng từ đó nàng mang theo một cái bóng tâm lý suốt một thời gian dài.
Và từ khi Thiên giới có thêm một nữ tướng là Bạch Đình thì trên chiến trường không còn một quân địch nào sống sót.
Đó cũng là cách để nàng ghi nhớ nỗi hận thù trời cao khó thấu này.
Phàn Long thấy nàng đứng thất thần với như thế bèn gọi lớn:
- Bạch Đình cô không sao chứ?
Tiếng gọi đó đã kéo nàng thoát ra khỏi đoạn kí ức đau buồn đó.
Nàng bừng tỉnh, thấy chàng và hắn đang giao đấu với nhau.
Nàng tự trách bản thân mình:
*Chết thật, lại nhớ về nó! Ta lại lơ là trong lúc chiến đấu sao!*
Rồi nàng vội lấy lại bình tĩnh đáp:
- Không sao! Vẫn chưa chết!
Thấy nàng không sao, Phàn Long cũng thở phào nhẹ nhõm.
*Con hổ ngu ngốc này.
Tính tình bộp chộp quá đi! Thật là...!*
Nhưng chàng lại nhận ra điều không đúng:
*Quái lạ! Mắc gì mà mình lo cho cô ta chứ! Cô ta bị thương cũng là do nghiệp quật.
Ai kêu bình thường mỏ hỗn quá trời.
Cô ta bị thế là đáng.
Mình không việc gì phải lo cho cô ta! Ừm!*
- Đánh nhau với ta mà ngươi lơ là thì thất lễ quá rồi đó!
Nói rồi hắn tung một cước