Ông lão cũng là người làm ăn, khách đã đến lý nào ông lại không tiếp.
Có điều trên gương mặt ông vẫn là sự đắng đo và sự lo sợ kỳ lạ.
Nhưng khi thấy một vị nữ tử người đầy máu me đó ông đã chấp nhận:
- Mời các vị vào!
Nghe được sự đồng ý của ông, Phàn Long vui mừng khôn xiết:
- Đa tạ!
Chàng liền vội vàng đỡ Đàm Phong đang cõng Bạch Đình vào trong rồi vội vàng nói với chủ quán:
- Phiền ông sắp xếp trước giúp tôi một phòng cho cô ấy trị thương được không?
Nói rồi chàng lấy trong túi ra mấy nén bạc đưa cho ông lão xem như là tiền cọc để ông lão yên tâm khi họ ở lại đây.
- Được rồi! Các vị đợi tôi một lát!!
Nói rồi ông lão đi chuẩn bị theo lời yêu cầu của Phàn Long.
Khắc sau họ đã có phòng.
Đàm Phong nhẹ nhàng đặc Bạch Đình nằm xuống.
Có vẻ đã đụng phải vết thương nên khiến nàng đau đớn nhăn mặt.
Thấy thế Đàm Phong trong lòng quặng thắt từng cơn, liền xoa đầu nàng cũng như muốn xoa dịu đi nỗi đau thể xác mà nàng đang phải gánh chịu.
*Muội cố chịu một chút nữa thôi! Một chút nữa thôi sẽ không đau nữa!*
Rồi chàng đứng dậy đi ra ngoài nhưng cũng không quên nhắc nhở Hương Ngọc:
- Phiền Hương Ngọc tiên tử rồi! Ta sẽ ra ngoài đợi!
Hương Ngọc gật gật đầu rồi bắt tay vào việc chữa trị cho Bạch Đình.
- ---
Ở bên ngoài bây giờ Phàn Long đang bàn bạc với chủ quán về chuyện thuê phòng trọ.
- Ông chủ, chúng tôi muốn thuê bốn phòng! Không biết chỗ ông còn đủ không?
Ông chủ cũng dò vào sổ sách thận cẩn thận rồi trả lời Phàn Long:
- Có đủ thưa khách quan! Không biết ngài tính thuê bao lâu?
Chàng suy nghĩ một hồi rồi lại lấy ra một vài nén bạc để lên bàn và nói:
- Ta cũng chẳng biết! Chỗ bạc này xem như là ta cọc trước cho ông.
Nếu thiếu thì cứ nói ta!
Ông chủ cũng hơi khó hiểu nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Phàn Long bất giác nhìn ra bên ngoài, thấy lại là một khoảng không phẳng lặng liền hỏi ông chủ:
- Ông chủ này, sao ban đêm ở đây yên ắng quá vậy? Yên ắng đến đáng sợ luôn đấy!
Nghe câu hỏi của chàng, ông chủ liền hốt hoảng và sợ hãi.
Thấy thế Phàn Long đoán là đã có chuyện chẳng lành đã xảy ra nên tiếp tục gặng hỏi chủ quán:
- Có chuyện gì xảy ra ở đây sao! Ông đừng sợ! Cứ nói đi! Ta sẽ giúp ông!
Thấy chàng tò mò và hơn hết là câu nói chắc nịch của chàng ông chủ liền thở dài và hạ giọng nói:
- Ngài đây là người nơi khác đến nên không biết đó thôi! Hưng Giao này phồn thịnh một thời, buôn bán tấp nập ngược xuôi cả đêm lẫn ngày.
Nhưng mà dạo gần đây, những vụ án kinh hoàng liên tiếp xảy ra khiến người dân nơi đây không dám ra khỏi nhà sau giờ Tuất.
Càng nghe kể, Phàn Long càng thấy khả nghi.
Chàng liền hỏi thêm:
- Là những vụ án như thế nào? Ông có thể kể ta nghe chi tiết hơn được không?
Ông chủ ngập ngừng hồi lâu rồi cũng hạ quyết tâm kể hết cho chàng nghe:
- Khoảng một năm trở lại đây, đêm nào cũng có án mạng xảy ra.
Quan tri huyện vào cuộc điều tra mà mãi vẫn không tìm ra thủ phạm.
Người dân thì lại nghi không phải người mà là yêu quái.
- Yêu quái sao?-chàng giả bộ ngạc nhiên hỏi
- Đúng vậy! Những cái xác đó số thì mất đầu, số thì mất bụng, số thì vẫn