Vì quá hoảng loạn nên chàng đã trực tiếp đẩy nàng ra.
Nhưng cũng vì thế mà chàng không kiểm soát được lực tay đẩy quá mạnh động đến vết thương của nàng.
Nàng xuýt xoa vì cơn đau rát thấu xương, gương mặt cũng bất giác nhăn lại để chịu đựng nó.
Chàng hoảng hồn đỡ lấy nàng và cứ rối rít xin lỗi:
- Ta...!ta xin lỗi! Ta không cố ý đâu! Cô có đau lắm không?
Thật ra nàng cũng bất ngờ vì chuyện vừa xảy ra và cũng rất khó xử.
Hai má nàng ửng hồng và nóng cả lên.
Nhưng sau khi bị chàng đẩy một cái đau điếng thì giờ nàng chỉ có tức giận mà thôi.
Nàng hất chàng ra và quát đầy phẫn nộ:
- Ngươi cút ra đi! Ta chả hiểu ngươi đến đây để làm gì? Đến để xem ta có đủ thảm hại hay không chứ gì? Chứ ta thấy ngươi nãy giờ chỉ toàn báo hại ta thảm thêm thôi!
Nói xong nàng tức tối quay mặt đi.
Còn chàng thì cố gắng giải thích cho nàng hiểu:
- Ta đã nói ta không cố ý mà...!
Đột nhiên chàng sững người lại vì chàng đã nhìn thấy tấm lưng áo đã nhuốm đầy màu đỏ của máu.
*Máu? Nhiều máu quá! Vết thương của cô ấy...!Chết tiệt! Vậy mà nãy giờ mình không để ý.*
Chàng cảm thấy xót xa vô cùng khi thấy vết thương nàng chảy máu không ngừng.
Chàng nhìn thấy như vậy lại càng lo lắng.
Trong vô thức chàng tiến tời và chạm nhẹ vào lưng nàng.
Dù chỉ là một cú chạm nhẹ thôi nhưng vì nàng được rèn luyện võ công đã mấy ngàn năm nên mọi giác quan đều rất nhạy cảm.
Chính vì thế mà nàng giật bắn mình, xoay người lại và khó chịu nói:
- Ngươi lại muốn làm gì?...
- Ngồi yên!
Chàng vừa nói vừa ngăn nàng chuyển động để tránh lại đụng đến vết thương.
Nhưng không được rồi, máu lại tiếp tục chảy ra, thấm thêm một lớp lên áo.
Nãy giờ cứ có một loại cảm xúc lăn tăn mãi trong lòng Phàn Long.
Chàng không hiểu, không thể gọi tên thứ cảm xúc ấy.
Nhưng thứ chàng rất rõ là chàng rất lo lắng cho nàng và cũng tò mò muốn xem xét vết thương của nàng.
Muốn biết vì sao nó cứ liên tục chảy máu.
Chính vì thứ cảm xúc đó liên tục thúc giục khiến chàng đưa ra một quyết định táo bạo.
- Cô...cho ta...xem vết thương được chứ?
Vừa hỏi xong chàng lại vội vàng giải thích:
- Cô khoan nóng giận đã! Chỉ là ta thấy vết thương cô chảy nhiều máu quá rồi nếu không cầm lại thì sẽ nặng thêm đó.
Có gì thì ờ...ta thoa thuốc rồi băng bó lại giúp cô.
Đối với lời đề nghị của Phàn, nàng trả lời bằng sự im lặng.
Nàng im lặng bởi vì nàng đang có nhiều xúc cảm đan xen sau lời nói đó của chàng.
Nàng ngạc nhiên vì sự quan tâm của chàng trong khi mối quan hệ của họ trước giờ cứ như nước với lửa.
Hơn nữa là sự lo ngại.
Dù cho nàng có là một mãnh tướng đầu đội trời chân đạp đất thì việc nàng là một nữ tử là một điều không thể thay đổi.
Câu nói "nam nữ thọ thọ bất tương thân" đã là chân lý từ ngàn đời và dù có như thế nào thì việc cởi bỏ lớp áo trước mặt một nam nhân thì là một điều quá hoang đường rồi.
Vì thế nàng đã từ chối:
- Thôi khỏi đi! Không dám phiền nhị hoàng tử.
Tự ta có thể làm được.
Nhưng vốn chàng không hiểu được triết lý đó.
Chàng cứ nghĩ là nàng cậy mạnh nên không muốn sự giúp đỡ từ chàng.
Hơn nữa là chàng rất lo lắng cho nàng.
Từ lúc nàng bị thương đến giờ thì chàng đều đã rất lo lắng đến nỗi suốt đường đi không thể rời mắt khỏi nàng, suốt đêm đi điều tra cũng không ngừng suy nghĩ về tình trạng của nàng.
Nhưng biết làm sao đây? Nàng là người "ăn mềm không ăn cứng", nói chuyện như bình thường sẽ rất dễ cãi nhau.
Nhưng từ câu nói của nàng đột nhiên chàng nảy ra một kế:
*Cô ta sợ phiền à?....!Có cách rồi!*
- Được thôi! Nhưng mà ta nói cô nghe, vết thương sau lưng thì sao cô thấy được đúng không? Rồi cô cứ tự bôi thuốc, tự băng bó thì cô có chắc là vết thương cô không bị rách không? Tới lúc đó lại báo hại Hương Ngọc chữa lại cho cô.
- Ừ thì...lát ta nhờ