Có phải đang tìm việc không?
Tùy tiện xem thôi.
Ảnh chụp Hạng Tây ngửa đầu chăm chú nhìn vào những thông tin tuyển dụng trên bảng tin được gắn vào phía dưới hai câu này, khiến Trình Bác Diễn đột nhiên tức giận không thể khống chế được.
Hạng Tây biết không được mấy chữ, chữ trên bảng tin cậu phỏng chừng một trang cũng không thể nhận biết hết, mãi cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh này, Trình Bác Diễn mới đột nhiên phát hiện anh vẫn luôn theo quán tính mà không nghĩ tới cậu làm sao từ trong những thứ này tìm được nội dung hữu ích, rồi sau đó tìm được phần công việc ở quán cơm nồi đất kia.
Mà Phương Dần khi cùng Hạng Tây tiến hành đối thoại như vậy, không thể nghi ngờ là gã biết cậu trả lời như vậy khẳng định không phải là nói thật.
Tùy tiện xem thôi.
Trả lời như vậy là vì xuất phát từ lòng tự tôn nhỏ bé bao bọc trong tâm tư mẫn cảm của Hạng Tây, là một chút bảo vệ theo bản năng cuối cùng cho hiện trạng tự mình giãy dụa này của cậu.
Phương Dần rõ ràng điểm này, gã biểu đạt ra ngoài cũng chính là điểm này.
Tựa như ngày đó ăn cơm, thuận miệng một câu Shaxian khiến cho Hạng Tây bạo phát, Trình Bác Diễn biết Hạng Tây để ý cái gì, Hạng Tây nhìn thấy ảnh chụp như vậy sẽ có ý tưởng gì?
Phương Dần liên tiếp vài ngày đều đến siêu thị, còn cùng Hạng Tây nói chuyện, Hạng Tây hẳn là biết gã đang chụp ảnh, nếu mấy cái này đều là Hạng Tây đồng ý, vậy mấy tấm ảnh đó cậu đã xem chưa?
Đứa nhỏ này đang nghĩ cái gì?
Trình Bác Diễn cau mày, rót một ly nước uống xong, ngồi trở lại máy tính, cầm chuột máy tính lăn kéo trang xuống.
Khi chụp tấm ảnh này của Tiểu Z, là lúc cậu mới từ bệnh viện ra, bị viêm phổi.
Tôi bảo cậu chụp loạt ảnh này, cậu không có hứng thú, cũng không nguyện ý, còn ném tàn thuốc vào ly cà phê của tôi.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn đồng ý, có lẽ là vì tò mò với việc một giai đoạn nào đó bị đóng băng tại trong máy ảnh.
Có lẽ, tôi nghĩ có lẽ thực ra chỉ bởi vì tôi đáp ứng cậu mỗi ngày sẽ trả cho cậu một ít thù lao.
"Tất nhiên là vì tiền rồi." Trình Bác Diễn dựa vào ghế, nhẹ nhàng nói một câu.
Phía sau đoạn này là một tấm ảnh, Hạng Tây ngồi trong quán cà phê, dựa vào ghế, ánh dương sau giờ ngọ chiếu đến trên mặt cậu còn đang ngận điếu thuốc, híp mắt, cả ánh mắt lẫn biểu cảm đều mang theo khinh thường cùng một chút không kiên nhẫn.
Hạng Tây bên trong màn ảnh có chút xa lạ, không có tươi cười sáng sửa quen thuộc.
Đây là bộ dạng thuở đầu anh gặp cậu, ngồi trên ghế bệnh viện, cả mặt bình tĩnh đạm mạc, lúc ở trên đường cùng người khác giả tai nạn lừa đảo rồi tìm người gây rối cũng không thể che được phỉ khí* và kiêu ngạo.
(*): Nguyên văn: 匪气 - chất thổ phỉ
Phía sau còn có một chút ảnh chụp, anh không nghĩ sẽ xem tiếp, trực tiếp kéo đến cuối trang.
Mấy trăm bình luận, anh tùy tiện quét mắt nhìn, đóng trang này lại.
Phẫn nộ ban đầu chậm rãi áp xuống, tâm tình hiện tại của anh có chút phức tạp, vô luận anh là phẫn nộ hay lo lắng, hay là xuất phát từ sự cẩn thận, chuyện này anh cũng không thể trực tiếp can thiệp.
Hạng Tây không phải con nít, cậu muốn sống như thế nào, quen biết người ra sao, làm việc kiểu gì, đều là quyết định của chính cậu.
Nhưng anh cũng không có cách nào thuyết phục chính mình cứ nhìn như vậy.
Ngồi bên máy tính nghĩ một lát, Trình Bác Diễn lấy di động qua, gọi điện thoại cho Tống Nhất: "Cho tôi thay Hạng Tây xin nghỉ phép."
"Tự nhiên xin như vậy." Tống Nhất nói: "Làm sao vậy?"
"Mấy cái đinh thép trong chân cậu ấy nên lấy ra rồi, trước đây lúc làm công cậy ấy nói không xin nghỉ phép được." Trình Bác Diễn cười cười: "Bây giờ ở chỗ cậu hẳn là xin được rồi."
"Được thôi, phục hồi rồi thì đi làm lại." Tống Nhất cười nói: "Mời ăn cơm đi, nhân viên của tôi ở đây cũng phải nghĩ cậu ta là tình nhân của tôi luôn rồi."
"Không thành vấn đề." Trình Bác Diễn nói.
Thời điểm Trình Bác Diễn qua điện thoại nói với Hạng Tây việc lấy đinh ra, Hạng Tây thực sửng sốt nói: "Em còn chưa có chuẩn bị tốt mà."
"Buồn cưới quá đó." Trình Bác Diễn cười: "Cậu cần chuẩn bị cái gì, không phải tôi mới nên chuẩn bị sao."
"Em có chút sợ." Hạng Tây chậc một tiếng: "Lần trước lúc anh gắn đinh vào người em cái gì cũng không biết mà."
"Không sao đâu, tiểu phẫu thôi." Trình Bác Diễn nói.
"Không được, không được, không được." Hạng Tây vừa nghe hai chữ tiểu phẫu nhất thời căng thẳng: "Em không dám, không được, anh không phải nói đinh này khi nào lấy ra cũng được mà! Em cứ đóng đinh vậy một thời gian đi, em sợ đau, hơn nữa em cảm thấy em bây giờ đi đường còn chưa thuận đâu."
"Gây tê cột sống rồi, cậu cũng không cảm thấy gì đâu." Trình Bác Diễn an ủi cậu.
"Em sợ ngứa." Hạng Tây nói.
"Gây tê cột sống với cậu sợ ngứa thì có liên quan gì?" Trình Bác Diễn bất đắc dĩ nói.
"Vậy gây tê cột sống như thế nào?" Hạng Tây hỏi.
"Chính là tiêm gây tê vào sau cột sống của cậu, nửa người dưới không còn cảm giác." Trình Bác Diễn giải thích cho cậu.
"Nửa người dưới hả?" Hạng Tây chậc một tiếng: "Vậy nửa người dưới của em bị phế rồi làm sao..."
"Sáng mai đến bệnh viện gặp tôi." Trình Bác Diễn lười lại bậy bạ với cậu: "Gọi điện thoại cho Tống Nhất xin nghỉ là được, tôi nói trước với cậu ta rồi, bữa sáng không được ăn, trước khi giải phẫu đều đừng ăn gì hết."
Lại vào bệnh viện ở, Hạng Tây có loại cảm giác rất quen thuộc, lấy đinh ra thì chỉ cần ở một tuần là có thể xuất viện, cậu vốn đang có chút lo lắng, nhưng gặp được vài y tá quen biết, hàn huyên vài câu mới cảm thấy thả lỏng một ít.
"Khôi phục rất tốt." Trình Bác Diễn đứng ở bên giường cậu, cầm phim vừa chụp của cậu: "Chiều nay sẽ sắp xếp lấy đinh cho cậu."
"Anh phẫu thuật cho em sao?" Hạng Tây lại xác nhận với anh một lần.
"Ừ." Trình Bác Diễn cúi người nhìn cậu: "Còn sợ sao?"
"Có một chút." Hạng Tây cười cười: "Nhưng mà là anh làm mà nói thì chẳng sợ nữa."
"Ai làm cũng không cần sợ." Trình Bác Diễn nói.
"Anh làm mới không sợ, thật." Hạng Tây xoa xoa mũi.
"Nhìn không ra lá gan của cậu nhỏ như vậy." Trình Bác Diễn đưa ngón út đến trước mặt cậu, niết đầu ngón tay: "Có ít như vậy."
"Này đã là lớn rồi." Hạng Tây vui vẻ, đánh tay anh, xé miếng băng cá nhân trên khóe mắt ra, chỉ lệ chí của mình: "Thực ra chỉ ít như vậy thôi."
"Cậu đợi một lát." Trình Bác Diễn cười cười: "Giữa trưa tôi đến."
Hạng Tây vốn muốn đem sách nhận chữ đến bệnh viện, nhưng ngẫm lại một thanh niên đã lớn rồi còn ngồi trên giường bệnh chăm chú đọc 'Tôi cùng mẹ đi siêu thị' có chút ngượng ngùng, vì vậy chỉ cầm sổ ghi chép cùng bút đến.
Dựa vào giường, một lần lại một lần đem chữ mấy ngày nay tự mình học được nhớ lại rồi viết ra sổ.
Chữ vẫn rất xấu, nhưng là luyện vài ngày, tốt xấu gì cũng nhỏ đi rồi, sẽ không phải là viết một chữ mà chiếm đến hai ba hàng.
Thời điểm gần đến giữa trưa, Phương Dần gọi điện thoại đến: "Cậu hôm nay không đi làm sao?"
"Không đi, anh còn muốn chụp tôi đi làm sao?" Hạng Tây lười biếng nói: "Đều đã chụp vài ngày rồi, còn chưa chụp xong?"
"Không phải rất có cảm giác, còn nghĩ hôm nay lại đến chụp thêm hai tấm." Phương Dần nói: "Cậu hôm nay nghỉ ngơi?"
"Không phải nghỉ ngơi, tôi xin phép." Hạng Tây nói: "Đinh thép trên đùi tôi phải lấy ra, buổi chiều giải phẫu."
"À, như vậy sao?" Phương Dần suy nghĩ một hồi: "Tôi qua xem cậu."
"Xem rắm, anh là nghĩ đến chụp hai tấm phải không?" Hạng Tây nhìn thời gian, do dự một chút: "Bây giờ lập tức đến còn được, giữa trưa trước khi bác sĩ đến đây anh phải đi ngay, tôi không muốn để người khác biết."
"Được, tôi lập tức đến." Phương Dần nói.
Trình Bác Diễn cơm nước xong, quay trở lại văn phòng đem bệnh án trong tay làm cho xong, sau đó đến phòng bệnh, trên đường tình cờ gặp được một bệnh nhân trốn một bên cửa thang máy cạnh cửa sổ, đang ngồi trên xe lăn vụиɠ ŧяộʍ hút thuốc.
"Bác à." Trình Bác Diễn đi qua cầm lấy điều thuốc ông ấy đang ngậm, ném vào thùng rác bên cạnh: "Nói bao nhiều lần rồi chứ!"
"A!" Ông bác rất đau lòng thò tay vào thùng rác bên kia.
"Hộp thuốc lá đâu? Thuốc lá ở đâu mà có?" Trình Bác Diễn nhìn ông.
"Không có!? Ông bác vỗ tay vịn xe lăn: "Giấu được một điếu này bị cậu ném đi mất rồi!"
"Ném mới tốt." Trình Bác Diễn vỗ vỗ tay, gọi cô y ta mới đi rửa bát về đến: "Đừng để cho ông ấy hút thuốc nữa, vừa mới trộm hút đó."
"Bác thật sự là chịu bó tay rồi!" Cô đi qua đẩy ông bác vào phòng bệnh.
"Tôi còn muốn xem phong cảnh một lát!" Ông bác kêu lên.
"Vào trong phòng bệnh rồi nhìn." Cô y tá nói: "Bác đi ra chỉ vì hút thuốc thôi! Còn ngắm phong cảnh tao nhã như vậy! Một chút cũng không để ý sức khỏe!"
Trình Bác Diễn cười cười, cũng đi đến phòng bệnh.
Lúc đi ngang qua thang máy, cửa mở ra, một người đàn ông vội vã chạy ra, ôm một túi lớn màu đen, xém nữa là đụng vào Trình Bác Diễn.
"Ngại quá, ngại quá." Người nọ giải thích một tràng, sau đó đi qua phòng bệnh bên kia.
"Không sao." Trình Bác Diễn nhìn cái túi của người nọ, nhíu nhìu mày.
Là túi máy ảnh.
Thời điểm Phương Dần chạy vào phòng bệnh, Hạng Tây còn đang dựa trên giường đệm sổ trên chân viết chữ, vừa nhấc đầu lên đã thấy Phương Dần móc máy ảnh trong túi ra.
"Ài." Cậu thở dài.
Phương Dần chụp cậu hai cái: "Tiếp tục viết."
"Đi mau." Hạng Tây cúi đầu vẽ lên sổ hai cái, sau khi nghe Phương Dần ấn nút chụp hai phát thì ngẩng đầu: "Kết thúc công việc rồi phải không?"
"Có thể ăn thứ gì không?" Phương Dần thu máy ảnh lại: "Muốn tôi mua gì cho cậu ăn không?"
"Không cần, nói là phải nhịn ăn trong tám giờ, tôi từ sớm giờ cũng chưa ăn gì đâu." Hạng Tây nói.
"Vậy đi, lấy đinh ra nghỉ ngơi cho tốt." Phương Dần vỗ vỗ vai cậu, từ trong túi lấy ra một bì thư rồi đặt lên trên bàn: "Tiền mấy ngày hôm trước đều ở đây, tôi đi trước, lúc đến đây xem cậu thì sẽ gọi điện cho cậu trước.
"Ừ." Hạng Tây cầm bì thư lại rồi nhét vào cái túi đặt ở một bên.
Trình Bác Diễn đứng ở cửa phòng bệnh, sau khi nhìn Phương Dần đi ra thì đi theo phía sau gã.
Phương Dần đến cửa thang máy, ấn nút, rồi lấy di động ra nhìn thời gian.
“Phương tiên sinh.” Trình Bác Diễn ở phía sau gã mở miệng.
“Vâng?” Phương Dần quay đầu lại: “Anh gọi tôi sao?”
“Phương Dần?” Trình Bác Diễn nhìn gã.
“Đúng vậy.” Phương Dần gật đầu: “Anh là…”
“Trong phòng bệnh không cho chụp ảnh.” Trình Bác Diễn nói.
“A.” Phương Dần ngẩn người: “Ngại quá, tôi không biết về quy định này, tôi là… bạn của Hạng Tây, đến thăm cậu ấy.”
“Ừm.” Trình Bác Diễn cười cười.
Phương Dần cầm danh thϊếp của mình ra đưa tới: “Mong chỉ giáo thêm.”
Trình Bác Diễn nhận danh thϊếp nhìn qua, bỏ vào trong túi: “Giải phẫu của Hạng Tây rất đơn giản, không cần lo lắng.”
“Vâng.” Phương Dần nói, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Anh làm sao mà biết được tên của tôi?”
“Từng xem tác phẩm của anh.” Trình Bác Diễn nói.
“À, như vậy sao.” Phương Dần nở nụ cười: “Quý danh của anh là gì?”
“Miễn tên đi, họ Trình.” Trình Bác Diễn chỉ cửa thang máy: “Thang máy đến.”
“À, được.” Phương Dần đi vào thang máy: “Bác sĩ Trình nếu có hứng thú, có thể bình luận ý kiến ha.”
“Được.” Trình Bác Diễn cười cười, xoay người đi.
Lúc trở về phòng bệnh, Hạng Tây đang ngồi trên giường, tay trái cầm sổ xoay, tay phải cầm bút cũng đang xoay.
“Muốn đổi nghề làm xiếc sao?” Trình Bác Diễn nói.
“Thế nào!” Tay Hạng Tây vẫn xoay không ngừng, có chút đắc ý nói: “Lợi hại phải không?”
“Lợi hại.” Trình Bác Diễn nói: “Tôi cũng làm được.”
“Không thể nào! Anh tới một lần xem.” Hạng Tây lập tức ném sổ qua: “Xoay cho em xem xem.”
Trình Bác Diễn để quyển sổ trên đầu ngón trỏ, nhẹ nhàng xoay một cái, quyển sổ trên đầu ngón tay bắt đầu chuyển động, anh lại dùng tay đẩy hai cái, quyển sổ xoay nhanh hơn.
“...Được nha.” Hạng Tây chậc một tiếng.
“Lúc tôi đi học.” Trình Bác Diễn nhìn sổ đang xoay, cười nói: “Sách nào cũng đều xoay qua…”
“Thêm bút thì sao?” Hạng Tây đem bút đưa cho anh.
“Không biết, thử xem sao.” Trình Bác Diễn nhận bút, thử xoay một chút, bút thằng tắp rớt khỏi tay gõ vào trán Hạng Tây.
“A!” Hạng Tây che trán kêu một tiếng: “Chuẩn ghê!”
“Ngại quá.” Trình Bác Diễn nhanh chóng dừng tay, đưa tay
qua sờ sờ trán cậu: “Đau không?” (chời ơi tui thích sờ trán đồ đồ lắm nhe, bác sĩ soft quá ư ư)
“Thật ra không đau đâu, chỉ là em sợ hết hồn.” Hạng Tây cười nói: “Anh vẫn là không được ha.”
“Ừ.” Trình Bác Diễn gật đầu: “Trở về tôi nói với Tống Nhất một tiếng, không đến siêu thị nữa, đến đoàn xiếc đi.”
“Anh điên rồi.” Hạng Tây nằm lên gối đầu: “Anh xem sổ ghi của em đi, chữ có tiến bộ không.”
Trình Bác Diễn lật sổ ghi ra, không quá vài ngày, Hạng Tây đã dùng hết một phần ba cuốn sổ, chữ viết quá lớn là một nguyên nhân, nhưng thực sự là cũng viết không ít.
“Càng về sau càng tốt.” Trình Bác Diễn dựng ngón cái: “Cậu có thể viết tên mình lên quần áo lao động rồi.”
“Lại luyên thuyên.” Hạng Tây cười nói.
“Vừa mới có người đến thăm cậu phải không?” Trình Bác Diễn buông sổ xuống hỏi một câu: “Tôi hình như nhìn thấy có người từ phòng bệnh đi ra.”
“Vâng?” Tươi cười trên mặt Hạng Tây cứng lại một chút, tiếp lại cười tươi: “Là nhϊếp ảnh gia em từng nói với anh đó, anh ta đến… thăm em.”
“À.” Trình Bác Diễn cười cười: “Vẫn còn liên lạc sao?”
“Ngẫu nhiên thôi.” Hạng Tây xoa xoa mũi, cười nói: “Anh ta cũng có bạn nằm ở bệnh viện này, vừa lúc nghe nói em lấy đinh ra, nên tiện đường đến thăm em, tùy tiện hai câu liền đi, còn nghĩ mua gì cho em ăn nữa.”
Kỹ năng nói dối của Hạng Tây vẫn là dày công tôi luyện như vậy, nếu không phải Trình Bác Diễn nhìn chằm chằm vào mặt cậu, thấy được biểu cảm biến hóa trong nháy mắt kia, mấy câu nói đó của cậu thật đúng là mây trôi nước chảy, hồn nhiên thiên thành.
Trình Bác Diễn không tiếp tục hỏi nữa, Hạng Tây rõ ràng không muốn cho anh biết chuyện này, vô luận là vì nguyên nhân gì, anh cũng đều không thể hỏi nhiều.
“Cậu nghỉ ngơi một lát, trước khi giải phẫu sẽ có y tá đến đây.” Trình Bác Diễn nói.
“Vâng.” Hạng Tây gật gật đầu.
Sau khi Trình Bác Diễn đi ra khỏi phòng bệnh, Hạng Tây liền nhẹ nhàng thở ra, Trình Bác Diễn không tiếp tục truy vấn chuyện Phương Dần đến thăm cậu, cũng không biết có tin lời cậu hay không.
Hạng Tây gãi đầu, nhắm mắt lại, tổng cảm giác Trình Bác Diễn có thể sẽ cảm nhận được gì đó.
Nhưng cậu vẫn không muốn để Trình Bác Diễn biết chuyện cậu để Phương Dần chụp ảnh mình mỗi ngày, đây cũng không phải chuyện vui vẻ gì, cậu không muốn để Trình Bác Diễn cảm thấy cậu một mặt muốn cố gắng thoát khỏi quá khứ, một mặt lại để Phương Dần lấy quá khứ làm điểm tựa quan sát sinh hoạt của chính cậu.
Khó chịu nói không nên lời.
Giải phẫu được xếp vào lúc ba giờ chiều, giữa trưa y tá đến làm kiểm tra thông lệ cho cậu, cho cậu thay quần áo giải phẫu, giải thích với cậu: “Quần không cần mặc vào đâu.”
“Hả?” Hạng Tây ngẩn người, theo bản năng kéo lưng quần.
“Làm sao.” Y tá cười nói: “Lúc giải phẫu cũng không thể mặc quần.
“Em cho rằng chỉ cần xắn ông quần lên thôi…” Hạng Tây đột nhiên nghĩ đến làm giải phẫu trước: “Chị à! Em lần trước giải phẫu cũng là như vậy sao?”
“Đúng vậy, đều là như vậy, cậu lần trước giải phẫu quần áo đều không có, lần đó còn bị thương nặng nữa.” Y tá nói: “Lần này chỉ lấy đinh ra, tiểu phẫu thôi, đừng lo lắng.”
“...À.” Hạng Tây lên tiếng.
Lúc Hạng Tây bị đẩy vào phòng giải phẫu đúng thật là ngũ vị tạp trần, lần trước cậu giải phẫu xong là chịu các loại khó chịu, căn bản không cân nhắc đến mấy chi tiết này, hiện tại khi nhìn thấy Trình Bác Diễn trong phòng phẫu thuật, cậu đột nhiên có chút ngượng ngùng.
“Đừng lo lắng.” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái.
“Em không phải lo lắng…” Hạng Tây cau mày, nhìn thoáng qua chân mình bên kia.
Trình Bác Diễn theo ánh mắt của cậu nhìn nhìn, đột nhiên nở nụ cười: “Giải phẫu đều là như vậy.”
“Đừng cười!” Hạng Tây nhỏ giọng nói, nhìn nhìn bác sĩ gây mê bên cạnh, trước đó bác sĩ gây mê có theo cậu cùng trò chuyện, hỏi thể trọng này kia, Trình Bác Diễn và cậu đều đã rất quen.
“Sẽ đau một chút.” Bác sĩ gây mê đi tới: “Một lát là tốt thôi.”
Hạng Tây đối với đau đớn vẫn có thể chịu đựng, đau do gây tê với cậu mà nói không tính là gì, hơn nữa thời gian cũng không dài, chỉ là lỗ tai nghe được thanh âm Trình Bác Diễn ở một bên chuẩn bị thiết bị giải phẫu khiến cậu có chút lo lắng.
“Cậu có thể ngủ một lát.” Trình Bác Diễn đứng bên giường.
“Em ngủ làm sao, em…” Hạng Tây nhắm mắt lại: “Mấy tiếng động này nghe thật dọa người.”
“Vậy cứ nhắm mắt học thuộc sách đi, ‘Tôi cùng mẹ đi siêu thị’ đó.” Trình Bác Diễn cười nói.
“Mẹ nó.” Hạng Tây vui vẻ.
Giải phẫu cũng không đáng sợ như cậu nghĩ, nửa người dưới một chút cảm giác cũng không có, nếu không phải vẫn nghe được tiếng động, cậu còn cho rằng vẫn còn chưa bắt đầu đâu.
Hạng Tây vẫn nhắm mắt lại, vốn là muốn mở mắt xem khi giải phẫu Trình Bác Diễn trông như thế nào, nhưng cậu ngượng, tuy rằng lực chú ý của Trình Bác Diễn đều ở trên đùi cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy vừa mở mắt ra là sẽ nghĩ đến chính mình hiện tại đang để mông trần nằm trước mặt Trình Bác Diễn.
Ngẫm lại có chút buồn cười, nhắm mắt thì sẽ không phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trước mặt anh sao…
Cứ nhắm mắt nghĩ lung tung như vậy, cậu vậy mà chậm rãi có chút mơ hồ.
Giải phẫu kết thúc lúc nào cậu cũng không biết, lúc y tá đẩy cậu về phòng bệnh cậu mới mơ màng hỏi một câu: “Xong rồi sao?”
“Ừ, kết thúc rồi.” Y tá trả lời.
“Tôi hình như ngủ mất.” Hạng Tây nhìn thấy Trình Bác Diễn đứng bên giường, cười cười.
“Tôi nói chỉ là tiểu phẫu thôi mà, rất đơn giản.” Trình Bác Diễn khom lưng nhìn cậu: “Hiện tại cậu phải nằm thẳng, có thể sẽ cảm thấy có chút đau đầu, muốn ói, đây đều là bình thường, khó chịu thì nói với y tá.”
“Em hiện tại muốn ói.” Hạng Tây nhỏ giọng nói.
“Không sao.” Trình Bác Diễn sờ mặt cậu: “Nghỉ ngơi thật tốt.”
Tay Trình Bác Diễn rất ấm, lúc sờ mặt cậu, Hạng Tây cảm thấy thật thoải mái, híp mắt lại một chút, thuận tiện nói một câu: “Sờ một chút nữa đi.”
Thốt ra lời này xong, Trình Bác Diễn ngẩn người, cậu cũng phản ứng lại, nhất thời cảm thấy mình điên rồi, nhanh chóng xem xét y tá bên cạnh, hoàn hảo không ai chú ý tới bên này.
“Nằm nghỉ đi.” Ngón tay Trình Bác Diễn nhẹ nhàng búng trên mặt cậu một cái: “Tôi còn phải đi xem mấy phòng bệnh khác, một hồi bận xong rồi lại đến xem cậu, không thoải mái thì gọi y tá.”
“Vâng.” Hạng Tây nhắm mắt lại.
Hạng Tây vẫn giống lần phẫu thuật trước, chỉ ngay lúc đầu nói một câu muốn ói, sau cũng không nói nơi nào khó chịu, Trình Bác Diễn đến phòng bệnh hai chuyến, cậu đều chỉ nhắm mắt thành thật nằm yên trên giường.
Tan ca lúc Trình Bác Diễn đi qua, Hạng Tây đang ngủ.
Trình Bác Diễn ra ngoài ăn một chút, trở lại phòng bệnh ngồi bên giường Hạng Tây hơn một giờ, Hạng Tây vẫn ngủ không tỉnh.
Trình Bác Diễn đoán cậu sáng mai mới tỉnh, ngồi tiếp một lát rồi về nhà.
Về đến nhà dọn dẹp xong, anh liền ngồi vào máy tính, vốn định muốn tùy tiện xem xem, nhưng lúc mở trình duyệt ra, anh lại nghĩ đến mấy tấm ảnh nhìn thấy đêm qua, còn có những dòng văn ấn tượng nhưng lại khiến anh khó chịu của Phương Dần
Anh chậc một tiếng, cầm tấm danh thϊếp của Phương Dần ra.
Nhìn số điện thoại trên danh thϊếp rất lâu, cuối cùng lấy điện thoại di động qua bấm số.
“Xin chào.” Phương Dần nhận điện thoại.
“Chào Phương tiên sinh, tôi họ Trình.” Trình Bác Diễn nói: “Hôm nay ở bệnh viện chúng ta gặp qua một lần.”
“À, chào anh, bác sĩ Trình.” Phương Dần có chút bất ngờ: “Gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì sao?”
“Anh nếu không ngại thì.” Trình Bác Diễn lất bút trên bàn qua xoay xoay: “Có thể nói chuyện không?”
“Về chuyện gì?” Phương Dần hỏi.
“Hạng Tây cái kia 30 ngày.” Trình Bác Diễn mở blog kia ra.
Phương Dần bên kia im lặng, một lát sau mới nói: “Cậu ấy có nhắc qua là có bạn, trước đây cậu ấy ở trong nhà bạn, người đó là anh phải không?”
“Đại khái là vậy.” Trình Bác Diễn nói.
“Anh là muốn trò chuyện phương diện nào?” Phương Dần lại hỏi: “Ý nghĩa của chuyên đề này?”
Phương Dần rất thông minh, Trình Bác Diễn nghe ra gã đã đoán được ý đồ gọi điện thoại của mình.
“Tôi chỉ muốn nghe để biết ý nghĩa anh tìm Hạng Tây một chút.” Trình Bác Diễn nói.
- HẾT CHƯƠNG 37 -
____________________________
Lap hư trời ơi * khóc 80 dòng sông
Phần sau của truyện do lap hư không tra raw được nên chắc có chỗ chưa chính xác lắm nhe mn :