Tuy rằng Hạng Tây đã nuốt sữa xuống, nhưng vẫn bị sặc một ngụm, phải cố gắng kiềm chế để không ho điên cuồng.
"Còn dư chút thời gian, đến trung tâm thương mại dạo một chút được không?" Trình Bác Diễn cười nhìn cậu.
"Đi trung tâm thương mại làm gì?" Hạng Tây dùng mu bàn tay lau miệng: "Không phải anh hay đi siêu thị mua đồ ăn hả?"
Trình Bác Diễn không nói gì, nhìn qua tay cậu. Cậu thở dài, rút một tờ khăn giấy lau tay. Trình Bác Diễn lúc này mới nói tiếp: "Tôi đi mua quần áo, em đi theo góp ý một chút."
"Anh còn mua nữa?" Hạng Tây trừng mắt nhìn: "Anh cả một tủ quần áo đã mang hết chưa? Mỗi ngày anh đều mang áo blouse trắng ở ngoài, bên trong có mặc áo vest cũng không ai biết đâu, vậy mà còn mua?"
"Xem thử thôi." Trình Bác Diễn cười: "Bây giờ đến nhà hàng cũng còn sớm quá."
"Vậy... cũng được." Hạng Tây gật gật đầu.
Trung tâm thương mại không cách xa nơi ăn cơm lắm, ngay bên kia đường, nhưng đây là chiến trường chính của cuộc sống về đêm, bãi đậu xe của trung tâm thương mại lúc này gần như đã chật kín, hai người xếp hàng một lúc mới đậu được xe.
Trình Bác Diễn mang Hạng Tây lên thẳng nơi bán quần áo nam ở tầng bốn, sau khi đi dạo qua một vòng Hạng Tây nhíu nhíu mày: "Không bằng qua hai ngày nữa có thời gian rãnh anh đến chợ bán sỉ đi."
"Làm sao?" Trình Bác Diễn cầm lấy một cái áo thun nhìn thử.
"Mấy cái nhãn giá này cũng quá mức tùy tiện luôn." Hạng Tây nhìn nhãn giá trên chiếc áo thun trên tay anh: "Một cái áo thun thôi mà hơn hai trăm, đủ để phát bệnh tim hết tám lần luôn đó*, vậy mà còn coi như là rẻ so với ở đây... Đồ trên người em mới có ba mươi thôi."
"Chất lượng không giống nhau." Trình Bác Diễn tùy tay cầm quần áo ướm lên người cậu một chút: "Mua một cái còn tốt hơn mười cái của em."
"Làm gì vậy!" Hạng Tây lui về phía sau một bước, trừng anh: "Em không cần."
"Không hỏi em có cần hay không." Trình Bác Diễn lại cầm lấy một cái khác nhìn nhìn.
"Em có quần áo rồi, vẫn còn đủ dùng, em đi làm cũng toàn mang đồng phục thôi." Hạng Tây đã hiểu rõ mục đích của Trình Bác Diễn, có chút sốt ruột, chủ yếu vẫn là đau lòng vì tiền: "Tan tầm rồi em cũng không ra khỏi cửa."
"Cả mùa hè này, tôi nhìn em mang hai bộ quần áo cũng nhìn đến phiền." Trình Bác Diễn cầm hai cái áo thun, lại đi qua bên chỗ bán quần: "Tôi cảm thấy tiệm này bán quần áo cũng không tệ, cứ mua ở đây đi."
Nhân viên hướng dẫn thấy Trình Bác Diễn cầm quần áo trên tay, đi tới chuẩn bị giới thiệu quần.
"Cô đừng tới đây!" Hạng Tây nhanh chóng cản lại: "Đừng tới đây!"
"Quý khách tùy ý lựa chọn." Người hướng dẫn dừng chân, cười nói một câu.
"Cái này thích không?" Trình Bác Diễn cầm một cái quần jean rách gối hỏi cậu: "Đừng dong dài nữa, không dễ mới có thời gian đi dạo."
Hạng Tây nhìn quần trong tay anh không nói gì.
"Tôi chỉ muốn mua cho em hai bộ quần áo." Trình Bác Diễn nhỏ giọng nói: "Cũng không phải ngày nào cũng mua, em mặc quần áo hao lắm em không biết sao?"
"Hả?" Hạng Tây ngẩn người.
"Tay áo bị sờn hết rồi, em cũng không thấy hửm?" Trình Bác Diễn kéo kéo tay áo cậu: "Tôi định mua hai cái chất lượng tốt, có thể bền một chút."
Hạng Tây nhìn tay áo của mình, thật đúng là, không chỉ bị sờn còn bị rách một chút. Không biết có phải lúc mình giặt quần áo mạnh tay quá hay không.
Chỉ là những chi tiết này, trước đây cậu chưa từng để ý đến. Có tiền thì mua một cái, không có tiền thì vẫn mặc tiếp, cũng có khi quần áo mình thích mặc đến rách lỗ rồi nhưng vẫn mặc tiếp.
Lại nhìn cách ăn mặc luôn gọn gàng, tỉ mỉ, sạch sẽ, mới đẹp của Trình Bác Diễn dù là trong lúc trang trọng hay giản dị, cậu do dự một chút: "Mua thật sao?"
"Ừm. một cái quần, hai cái áo thun, thế nào?" Trình Bác Diễn hỏi.
"Vậy..." Hạng Tây nhìn quần, cầm lấy một cái quần jean khác bên cạnh: "Cái này đi, em không thích cái rách."
"Tôi còn nghĩ em thích như vậy." Trình Bác Diễn đặt cái quần trong tay xuống: "Em trước đây ăn mặc không phải rất... còn mang giày đính đinh tán nữa, khốc như vậy."
"Anh còn nhớ rõ vậy ha, giày đó mới có sáu mươi đồng... Bây giờ không thích nữa." Hạng Tây cười cười, đúng vậy, không thích nữa. Cậu bây giờ chỉ muốn gọn gàng, đứng đắn, giống như Trình Bác Diễn vậy: "Em không muốn rách gối."
"Vậy thì cái này đi." Trình Bác Diễn lấy cái quần cậu chọn đến xem thử: "Đi thử xem, size này chắc em mang được."
"Anh làm sao biết..." Hạng Tây nói một nửa liền ngậm miệng, cầm quần áo xoay người đi vào phòng thử đồ.
Trình Bác Diễn vẫn nhanh chóng mạnh mẽ trả lời cậu: "Bởi vì tôi từng nhìn thấy rồi."
Hạng Tây quay đầu hung tợn trừng anh, Trình Bác Diễn dựa vào kệ hàng cười hồi lâu.
Quần rất phù hợp, Trình Bác Diễn nhìn còn rất chuẩn, Hạng Tây đứng trước gương xem xét.
"Eo vừa không?" Người hướng dẫn đứng ở một bên hỏi, lại ngồi xuống kéo ống quần cho cậu: "Quần này rất ôm chân, mang vào nhìn rất đẹp, cũng không cần chỉnh gấu quần, vừa hay chân cậu rất dài."
Hạng Tây không nói gì, đột nhiên có chút đắc ý.
Đây mới là chân dài đây!
Lúc người hướng dẫn tránh đi viết hóa đơn, cậu liền duỗi chân ra trước mặt Trình Bác Diễn: "Dài không?"
"Dài." Trình Bác Diễn vừa lấy ví tiền ra vừa gật gật đầu: "Đưa tôi sờ sao?"
"Anh bị điên rồi!" Hạng Tây nhanh chóng quay đầu nhìn người hướng dẫn.
Trình Bác Diễn đi trả tiền trở về, Hạng Tây vẫn còn đang mặc cái quần kia, cũng lấy cái áo thun mới mặc vào, anh hỏi một câu: "Mặc luôn như vậy?"
"Vâng." Hạng Tây gật gật đầu, lại đến gần bên tai anh nhỏ giọng nói: "Anh có phải sợ chút nữa em dọa mọi người không?"
"Không phải." Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Tôi vẫn luôn chưa từng nghĩ như vậy, lúc em cảm thấy mình dọa người tôi cũng không nghĩ đến."
Hạng Tây cười cười, cậu cảm thấy những lời Trình Bác Diễn nói là thật, cho nên lúc trước anh mới có thể thản nhiên nói ra hai chữ Shaxian trước mặt bạn mình như vậy.
Loại tự tin này là ở trong xương. Cậu nhìn Trình Bác Diễn đang chờ người hướng dẫn đóng gói quần áo, Trình Bác Diễn chính là loại người dù cho có là điện thoại 2G năm mươi đồng cũng có thể tự tin tự sướng.
Cậu đột nhiên cảm thấy một chút kiêu ngạo.
Lần ăn cơm này không nhiều người như lần sinh nhật trước, chỉ có bốn năm người, cô gái Tiểu Lãng xinh đẹp cũng không có, nhưng Trần Béo lại một bộ rất quen thuộc, thấy Hạng Tây liền vung tay lên: "Tiểu Hạng! Đến đây!"
"Sao lại nghe không tự nhiên như vậy?" Tống Nhất đang dựa vào ghế chơi di động: "Tiểu Tượng* đến rồi sao, voi ba ba có đến không?" (voi ba ba là bác sĩ é :)))
(*)Tượng (con voi): 象 (xiàng) đồng âm với 项 (xiàng) Hạng
"Đến rồi đây." Trình Bác Diễn tiếp một câu.
Mấy người nhất thời đều vui vẻ, cười thành một mảnh. Hạng Tây cười ha ha hai tiếng, Trình Bác Diễn người này quả thật là có bệnh mà!
"Nhìn thấy không." Tống Nhất dùng khuỷu tay đụng vào Lâm Hách ở kế bên: "Tớ* đã sớm nói rồi, mặt cậu ta cũng rộng bằng cả nửa sân thể dục."
(*)Tớ: Không biết để xưng hô 2 anh sao, có bạn nào đọc QT rồi cho mình xin recommend nhee.
Cơm là Trần Béo mời khách, nói là mới hòa hoãn lại sau một hồi khó khăn, nên muốn chúc mừng.
Hạng Tây đã không còn cảm thấy không tự nhiên như lần trước, chỉ là vẫn như cũ không nói nhiều mà nghe mọi người tán gẫu, thường thường cũng cười một chút.
Tuy rằng rất nhiều chủ đề cậu không nói vào được, nhưng tâm tình vẫn rất tốt, có loại cảm giác thoải mái an ổn, cứ vậy ăn đến no căng lúc nào cũng không hay.
"Chút nữa đi hát tính cho Tống Nhất, phòng đặt xong rồi." Lâm Hách gõ ly: "Khi nào thì chuyển chiến trường đây?"
"Bây giờ luôn đi." Trần Béo nói: "Mọi người ăn no chưa? Chưa ăn no thì lại gọi thêm hai món?"
"Tôi tới nóc luôn rồi." Lâm Hách nói.
Mọi người đều nói mình đã ăn no, Trần Béo lại nhìn Hạng Tây: "Tiểu Hạng ăn no chưa? Cậu nhỏ tuổi nhất, cơ thể còn đang lớn phải ăn thật no, không cần giữ dáng giống như bọn họ."
"No rồi ạ." Hạng Tây nhìn mặt tròn vo của Trần Béo, đột nhiên có chút muốn cười: "Ăn rất no."
"Đừng nghe Trần đại ca." Tống Nhất nói, đưa tay vỗ vỗ bụng Trần Béo: "Cơ thể của cậu ta vẫn đang lớn chưa có ngừng lại đâu, đã lớn như vậy nhưng vẫn là một vị thiếu niên thôi."
Đi ra từ nhà hàng, những người đã uống rượu đều lên xe Lâm Hách lao đến chiến trường Karaoke trước, còn Trình Bác Diễn mang theo Hạng Tây đi lấy xe.
"Thế nào, có thấy không được tự nhiên không?" Sau khi đi vào bãi đỗ xe, Trình Bác Diễn khoác tay lên vai Hạng Tây.
"Rất tốt." Hạng Tây cười cười: "Ăn no quá."
"Tôi sờ bụng xem." Trình Bác Diễn cười nói, đưa tay qua sờ bụng cậu: "Phẳng lì này."
Hạng Tây phình bụng lên: "Ăn no lắm."
"A, làm tôi sợ hết hồn." Trình Bác Diễn lại sờ sờ: "Thu phóng tự nhiên ha."
"Cũng giống như da mặt của anh vậy." Hạng Tây nói: "Ba à."
"Thù dai như vậy?" Trình Bác Diễn vui vẻ.
"Không phải thù dai, chỉ là chịu không nổi cái sự chiếm lợi không dứt của anh thôi." Hạng Tây chậc một tiếng.
"Còn muốn chiếm cái lớn hơn đây." Trình Bác Diễn xoay đầu lại, hôn lên vành tai cậu.
Dán lên bên tai nói nhỏ cùng khẽ chạm vào như vậy mang đến một trận run rẩy, Hạng Tây xém nữa là lảo đảo bước chân, đi đến bên cạnh xe rồi vẫn chưa hồi phục tinh thần lại được.
"Nghĩ gì vậy?" Trình Bác Diễn nhìn cậu.
"Không có gì." Hạng Tây dựa lưng vào cửa xe lắc đầu, Trình Bác Diễn cách thực sự rất gần, cậu còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Trình Bác Diễn.
"Tôi..." Trình Bác Diễn tiến gần hơn đến trước mặt cậu: "Bỏ đi."
"Bỏ cái gì?" Hạng Tây có chút khó khăn mở miệng hỏi, hô hấp của Trình Bác Diễn đã ập vào mặt cậu, hương chanh thơm mát trên người anh cũng đã vây đến. Cậu đột nhiên lại có chút chờ mong đôi môi ướŧ áŧ của Trình Bác Diễn.
"Không làm báo cáo nữa." Trình Bác Diễn nói, tay sờ vào thắt lưng cậu, từ eo trượt ra phía sau, ôm lấy cậu, môi áp xuống.
Hô hấp của Hạng Tây dừng lại một chút, nhưng khi lưỡi của Trình Bác Diễn chạm vào môi cậu, từ kẽ hở luồn vào trong miệng, cậu lại không chần chừ do dự một tí nào, cứ tự nhiên như vậy cùng thêm một chút chờ mong mà nghênh đón anh.
Tay Trình Bác Diễn mơn trớn trên lưng cậu, độ ấm từ lòng bàn tay trực tiếp xuyên đến thân thể, khiến cậu nâng tay dùng lực ôm lấy cổ Trình Bác Diễn, đầu lưỡi giao triền quấn riết...
Thời gian hôn lần này khá ngắn, lúc Trình Bác Diễn buông Hạng Tây ra, Hạng Tây còn đuổi theo liếm môi anh hai cái.
"Hạng Tây." Trình Bác Diễn vẫn ôm cậu, nụ hôn rơi vào vành tai, mang theo chút thở dốc, hôn một đường đến cổ cậu: "Anh rất thích em."
Thân thể Hạng Tây khẽ run lên, Trình Bác Diễn hôn vai cậu, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói: "Những thứ quan trọng hơn anh không dám nói, anh sợ làm em sợ hãi, nhưng không nói gì thì anh lại không thể chịu được..."
Hạng Tây không nói gì, chỉ tròn xoe mắt, nhìn đèn trên đỉnh đầu ở phía trước, cảm thấy như cả người đều mê muội.
Môi Trình Bác Diễn tạm dừng trên xương quai xanh của cậu, sau đó lại quét lên, cổ, cằm, môi, cuối cùng rơi xuống trên lệ chí nơi khóe mắt: "Anh thích cái nốt ruồi này."
"Em..." Hạng Tây há miệng, không biết bản thân muốn nói cái gì.
Đang lúc kéo lại những suy nghĩ đang phân tán, thì cậu cảm nhận được một sự ấm áp ẩm ướt nơi khóe mắt, cả người dựa vào trên cửa xe tí nữa thì đã khuỵu xuống.
Trình Bác Diễn nhẹ nhàng liếm lên lệ chí của cậu.
Sau đó Trình Bác Diễn nói cái gì, bọn họ có yên lặng bốn mắt nhìn nhau hay không, Hạng Tây đều không nhớ rõ.
"Có phải hơi nóng không?"
Những lời này của Trình Bác Diễn rốt cuộc cũng kéo cậu tỉnh lại từ trong mộng, cảm thấy cả người mình đều toàn là mồ hôi.
"Không phải chỉ hơi đâu." Hạng Tây đưa tay sờ lung mình: "Nóng đến mức người em như suối phun luôn rồi."
"Lên xe đi, anh cũng nóng đến cả người đầy mồ hôi rồi." Trình Bác Diễn kéo cửa xe ra, đẩy cậu lên.
Sau khi điều hòa trong xe mở lên, Hạng Tây mới thở một hơi thật dài, xoay hết cánh quạt nhỏ của cửa gió điều hòa về phía mình, tựa vào lưng ghế không muốn động đậy.
"Không được để như vậy." Trình Bác Diễn khởi động xe, kéo quạt qua một bên.
"Nóng." Hạng Tây lại kéo một chút, hướng về mình.
"Nóng thì cởi." Trình Bác Diễn lại đưa tay gạt ra.
"Cởi cũng phải quạt vào người." Hạng Tây lại muốn vươn tay, Trình Bác Diễn liền vỗ vào tay cậu.
"Vậy em cởi trước." Trình Bác Diễn nhìn cậu.
"Nghĩ đẹp quá." Hạng Tây nói, dựa vào lưng ghế đột nhiên nở nụ cười, cả nửa ngày cũng không ngừng lại được.
Cười mãi đến lúc ra cửa bãi đỗ xe rồi vẫn chưa dừng.
"Làm phiền chú, cho hỏi một chút." Trình Bác Diễn hạ cửa kính xe xuống, một bên đưa thẻ giữ xe và tiền, một bên hỏi người thu phí: "Chú biết gần đây nhất có tiệm thuốc nào không?"
"Đi ra theo hướng bắc, đi qua một cái ngã tư có một cái đó." Người thu phí nói.
"Cảm ơn." Trình Bác Diễn đóng cửa xe lại, chạy ra ngoài.
Hạng Tây rốt cuộc ngừng cười, quay đầu: "Anh không khỏe hả?"
"Không phải, mua thuốc cho em." Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái: "A, không cười nữa sao?"
Hạng Tây ngẩn người, không hiểu sao lại bắt đầu cười.
"Có phải vừa rồi anh hôn vào huyệt cười của em không?" Trình Bác Diễn đưa tay qua búng lên trán cậu một cái.
"Không biết." Hạng Tây vừa cười vừa nói: "Em không biết em bị sao, bác sĩ mau cứu em đi."
"Bệnh ngốc không cứu được." Trình Bác Diễn thở dài: "Đi chôn thôi."
Hạng Tây, anh rất thích em.
Anh thích cái nốt ruồi này.
Anh rất thích em.
Thích cái nốt ruồi này.
Rất thích em.
Rất thích em.
Thích em.
Thích.
Hạng Tây nhắm mắt lại, nghiêng đầu tựa vào trên cửa kính xe, tùy ý để đầu gõ vào cửa kính, một chút cảm giác cậu cũng không có, trong đầu chỉ toàn là lời nói lúc nãy của Trình Bác Diễn.
Những lời còn mang theo hơi thở nhẹ nhàng ghé vào tai cậu nói ra.
Hiện tại nghĩ lại đều cảm thấy trên người ngứa ngáy, râm ran như bị điện giật.
Không bình tĩnh nổi.
.....
Hơn nữa hình như còn có vài thứ ngoài ý muốn phát sinh.
Không, là có vài thứ ngoài ý muốn vậy mà còn chưa qua đi.
Hạng Tây mở một con mắt, trước nhìn đũng quần của mình, rồi lại lặng lẽ liếc nhìn của Trình Bác Diễn.
Trình Bác Diễn đang lái xe, nhìn chằm chằm về phía trước, không chú ý đến động tĩnh của cậu.
Cậu di chuyển thật chậm, đưa tay xuống kéo kéo quần.
Đang lúc cậu giữ quần chuẩn bị kéo lần thứ hai, Trình Bác Diễn đột nhiên mở miệng: "Cứng rồi sao?"
Hạng Tây bị hoảng sợ, tay giật nảy lên, lại nghe được những lời này, cảm giác vừa xấu hổ vừa khó chịu dâng lên, cậu nhịn không được vỗ mạnh vào chân mình một cái: "Có thể đừng dọa người ta không! Sợ tới tí nữa là em kéo trứng luôn rồi!"
"Em có thể quang minh chính đại mà kéo quần." Trình Bác Diễn nở nụ cười, lại đưa tay kéo quần mình một chút: "Cứ như vậy."
"Không có không biết xấu hổ giống anh!" Hạng Tây nói.
"Cứng lên thì kéo quần một chút có gì là không biết xấu hổ, anh cũng không đi kéo quần người khác." Trình Bác Diễn vẫn nhìn đường phía trước, lại nhỏ giọng nói một câu: "Ấy, chạy qua tiệm thuốc mất rồi, không biết có bán thuốc trị không biết xấu hổ không..."
Hạng Tây quay đầu đi, có chút không biết nên nói cái gì mới tốt, lúc trước thật không nhìn ra Trình Bác Diễn bệnh thần kinh như vậy.
Mặc áo blouse trắng, cả mặt chính khí, lúc nào cũng mang nụ cười mỉm lễ phép, mỗi động tác đều lộ ra là một người có giáo dưỡng, kết quả lại là người như vậy...
Hạng Tây miên man suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cờ xí nhiệt huyết trong quần mới hạ xuống.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, nhìn Trình Bác Diễn, không nhịn được hỏi một câu: "Anh có cứng không?"
"Lần tới em tự sờ xem là biết." Trình Bác Diễn nói.
"Anh có còn nói chuyện được không đây!" Hạng Tây ngồi trên ghế xém nữa là bật lên, rống một tiếng.
"Ai da, làm anh sợ muốn chết... có cứng." Trình Bác Diễn cười: "Cái này còn cần phải hỏi sao, như vậy còn không nữa thì có vấn đề rồi."
"À." Hạng Tây thu giọng lại, không có hứng thú nhìn qua bên hướng Trình Bác Diễn nữa, quay ra nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe.
"Lát nữa hát Vợ chồng đồng lòng với anh không?" Trình Bác Diễn lúc dừng xe ở ngoài KTV thì hỏi cậu.
"Không hát." Hạng Tây đẩy cửa xe ra nhảy xuống: "Anh tự mình hát Nước Hồng hồ sóng cuộn sóng đi*."
(*): Tên bài hát: 洪湖水浪打浪
"Không cho mặt mũi như vậy." Trình Bác Diễn cười cũng xuống xe: "Vậy em hát Vợ chồng đồng lòng?"
"Em..." Hạng Tây bị anh quấn lấy đến vui vẻ, cười nhìn anh: "Em rất muốn biết, anh ở với em mới như vậy, hay là bình thường cũng như vậy?"
"Như nào?" Trình Bác Diễn ôm vai cậu đi vào phòng bao.
"Kiểu giống như bệnh nhân tâm thần đó." Hạng Tây nói, nhẹ nhàng niết đầu ngón tay anh một cái.
"Ở với em mới như vậy." Trình Bác Diễn cười: "Ở cùng em anh thấy thả lỏng, không cần bó buộc."
"Vậy anh trước mặt chủ nhiệm Hứa cũng như vậy sao?" Hạng Tây lại hỏi, vừa nghĩ đến Hứa chủ nhiệm uy nghiêm, cậu thật không tưởng tượng nổi.
"Đương nhiên không như vậy." Trình Bác Diễn suy nghĩ: "Không thả lỏng giống nhau."
"Hiểu rồi." Hạng Tây gật gật đầu: "Ở nhà là thả lỏng bình thường, ở trước mặt em không gọi là thả lỏng, mà gọi là hiện nguyên hình."
Mọi người ở trong phong bao đã đang ca hát, khi còn ở ngoài cửa đã nghe thấy giọng Lâm Hách đang rống: "Em là gió, anh là cát -"
Sau đó là giọng của Tống Nhất: "Em không có điên, anh mới là kẻ ngốc nhất -"
(*) Em là gió anh là cát 你是风儿我是沙 (nhạc phim Hoàn Châu cách cách)
Em không có điên, anh mới là kẻ ngốc nhất 我不疯啊你最傻 (Tống Nhất tự chế lời)
风 (gió) đồng âm với 疯 (điên, khùng). 沙 (cát) đồng âm với 傻 (ngu ngốc). Mệt với 2 ông này thiệt sự á :))))
Hạng Tây vừa nghe liền bật cười, cả hai người đều lên không đúng tone, như dời Thập Vạn Đại Sơn.*
(*):俩人都没在调上,跟调离着十万大山 (?)
"Đến rồi à!" Lâm Hách nhìn thấy hai người tiến vào, cầm micro: "Còn nghĩ hai người tìm chỗ nào đi rồi chứ!"
"Hai người tiếp tục đi." Trình Bác Diễn phất phất tay với anh ta, kéo Hạng Tây ngồi xuống ghế sô pha.
Hạng Tây vừa ngồi xuống, tay Trình Bác Diễn đã mò ra sau lưng cậu, mò vào trong áo.
Trong phong đèn mờ, động tác này không làm Hạng Tây sợ, nhưng cậu vẫn quay lại liếc Trình Bác Diễn.
"Làm sao?" Ngón tay Trình Bác Diễn xoa thắt lưng cậu.
"Không sao." Hạng Tây cười: "Ngứa."
"Bác Diễn hát không?" Tống Nhất hát xong một bài lạc điệu, gọi lớn về phía hai người: "Hạng Tây?"
"Tôi một lát nữa." Trình Bác Diễn cười cười, quay qua hỏi Hạng Tây: "Em hát không?"
"Hát chứ." Hạng Tây suy nghĩ: "Nước Hồng hồ sóng cuộn sóng."
"Cái gì?" Tống Nhất nghe không rõ, nâng cao giọng hỏi.
"Nước Hồng hồ sóng a sóng." Lâm Hách nghiêm túc giải thích cho y: "Sóng a sóng*, chắc chắn là hát cho Trình Bác Diễn."
(*) Sóng a sóng: Lâm Hách cố tình sửa Sóng cuộn sóng thành vậy. Chữ "sóng" còn có nghĩa là phóng túng :)))
Mọi người trong phòng đều vui vẻ, cười thành một mảnh.
"Cậu thật đúng là trả đũa ha?" Trình Bác Diễn cười hỏi.
"Quên đi." Hạng Tây đứng lên, đến bên cạnh Tống Nhất nhìn máy hát karaoke: "Hát một bài nhạc cũ đi."
"Hát cho mấy ông già chúng tôi nghe sao?" Lâm Hách kéo dài giọng thở dài: "Từ sau khi có Hạng Tây, tôi cảm thấy tuổi chúng ta cứ xoèn xoẹt nhảy lên, kéo lại cũng kéo không nổi."
"Vâng." Hạng Tây cười gật đầu: "Tống ca bấm giùm em đi."
"Bài nào?" Tống Nhất hỏi.
"Thích anh." Hạng Tây nói.
Tống Nhất nhíu nhíu mày, cười nhìn thoáng qua Trình Bác Diễn bên kia.
Hạng Tây cũng quay đầu lại.
"Hát đi." Trình Bác Diễn dựa vào sô pha, khóe miệng câu lên.
- HẾT CHƯƠNG 57 -