Lục lão cầm một túi đồ ăn đến phòng trà, nhìn thấy Trình Bác Diễn liền cười nói: "Thấy xe cậu ở dưới lầu, đến lâu chưa?"
"Vừa đến thôi ạ." Trình Bác Diễn nói: "Thầy Lục khách sáo quá." (khách sáo dụ mời tới phòng trà á)
"Không khách sáo, cái này thì có gì mà khách sáo." Lục lão cười ha hả đưa đồ ăn cho Hồ Hải: "Ta cũng thích kết thêm bạn bè, vào phòng ngồi đi, ta pha cho cậu ít trà."
Hồ Hải cầm đồ ăn đi vào nhà bếp kế bên, lúc Trình Bác Diễn và Lục lão đi vào phòng trà, anh vẫn còn xem xét nhìn vào phòng bếp.
Hạng Tây không hiểu được ý của anh, anh cũng không định nói rõ với cậu. Cái ý nghĩ này xuất hiện như thế nào anh còn nghĩ không ra, chắc là bởi sau khi trải qua những chuyện này, suy nghĩ giúp Hạng Tây tìm được cha mẹ lại nổi lên.
Nhưng mà... trên thế giới này, chuyện trùng hợp như vậy thật sự không có mấy khả năng, anh không muốn khiến Hạng Tây chưa rõ mọi chuyện đã vội vui mừng.
Khuôn mặt như tạc của Hồ Hải so với khuôn mặt thanh tú nhẹ nhàng của Hạng Tây, chẳng có chút gì giống nhau cả.
Trình Bác Diễn rất ít khi có cơ hội ngắm nhìn đồi chè, hưởng gió mát uống trà. Bình thường công việc của anh rất bận, tan ca nếu không quá mệt mỏi anh sẽ đọc sách, chạy bộ.
Cảm giác nhìn người khác pha tra, cảm hương trà, tùy ý tán gẫu cũng rất tốt.
"Trà này là ta tự sao* đó." Lục lão rót cho anh ly trà: "Lúc trước ta cũng tự sao không ít, hai năm này lớn tuổi rồi không muốn động tay nữa, mỗi năm cũng chỉ tùy tiện làm một ít. Tối nay cậu không đến thì không uống được rồi."
(*)Sao: sao trong sao vàng hạ thổ, nói ngắn gọn là rang (không dầu) thuốc, trà, lá,... đến khi chúng vàng và thơm, sau đó là đổ ra nền đất (có đồ lót) hoặc nền nhà, rồi lấy đồ đậy lại 1 lúc đợi nguội. Sau đó có thể lấy thuốc, trà, lá,... nấu nước uống.
"Vận may của con cũng tốt quá." Trình Bác Diễn cười uống một ngụm."
"Là duyên phận, thứ này nói giả cũng là giả, mà nói thật, thì cũng là thật." Lục lão cũng uống một ngụm trà.
"Con học sao trà được không ạ?" Hạng Tây nói: "Thầy dạy con đi."
"Chờ con hiểu rõ hết mấy thứ thầy nói với con trước đã, cái gì cũng muốn học." Lục lão cười: "Lúc trước Hồ Hải đến chỗ ta, cái gì cũng không muốn học."
"Vậy mà thầy cũng nhận làm học trò sao ạ?" Trình Bác Diễn bất ngờ mà hỏi.
"Đứa nhỏ này khi đó..." Lục lão uống ngụm trà, không nói tiếp.
"Bởi vì em trai của anh ấy sao?" Hạng Tây tiếp một câu.
"Đừng hỏi lung tung." Trình Bác Diễn nhanh chóng đá nhẹ cậu một cái, nhắc nhở một câu.
Tuy rằng anh rất muốn biết chuyện em trai của Hồ Hải, nhưng Hạng Tây nói thẳng ra như vậy rất không lễ phép, Hồ Hải còn đang ở trong bếp bận việc nữa kia.
Hồ Hải từ phòng bếp đi ra, cầm một phần ớt trong tay: "Ăn cay không ạ?"
"Ta sao cũng được." Lục lão nhìn Hạng Tây cùng Trình Bác Diễn: "Mấy đứa thì sao?"
"Con cũng được." Trình Bác Diễn suy nghĩ lại thêm một câu: "Thôi... đừng để quá nhiều."
"Vậy để một chút có vị là được." Lục lão nói.
"Dạ." Hồ Hải lên tiếng.
Lúc anh ta xoay người định rời đi, Hạng Tây lại đứng lên: "Anh nấu món gì vậy?"
"Kho cá lòng tong*." Hồ Hải nói.
(*)Nguyên văn: 炒小鱼: xào/chiên cá nhỏ. Mình thấy bên mình kêu mấy con cá nhỏ là cá lòng tong nên edit vậy lun. Có hình món ăn cuối chương để mọi người dễ hình dung nha.
"Món này ngon lắm." Lục lão lập tức nói: "Cá lòng tong là vớt ở trong hồ ở trên núi, chiên lên rồi kho lại với ớt, ăn ngon."
"Em..." Hạng Tây đi theo qua: "Em học làm như thế nào."
"Em từ bỏ đi." Trình Bác Diễn nói, Hạng Tây không để ý đến anh, đi vào nhà bếp với Hồ Hải, anh thở dài: "Em đừng động tay đó!"
"Em chỉ xem thôi." Hạng Tây đứng trong nhà bếp nói vọng ra: "Mỗi ngày anh đều ăn cháo đậu, ăn không chán hả? Cá lòng tong kho ăn ngon biết chừng nào..."
Hồ Hải lấy mấy trái ớt nhỏ ra cắt, bên cạnh có ớt xanh đã cắt xong, anh ta bỏ ít dầu vào trong nồi: "Cậu với bạn cậu ở chung hả?"
"Dạ?" Hạng Tây ngẩn người, bỗng nghĩ tới câu nói của cậu hình như đã làm lộ ra sự thật cậu và Trình Bác Diễn ở cùng nhau, nhất thời thấy ngượng ngùng: "...Dạ."
"Cháo đậu không phải rất ngon hả?" Hồ Hải nói, giống như không quá để ý đến điểm quan
trọng: "Lấy đậu ngâm, rồi xay nhuyễn, bỏ thêm ít đường."
"Hả?" Hạng Tây sửng sốt. Cậu chưa từng nghĩ tới cháo đậu còn có thể ăn như vậy. Mỗi lần nấu, Trình Bác Diễn đều chỉ đổ nước, bỏ đậu vào rồi nấu lên. Nấu xong, đậu đi đường đậu, nước đi đường nước, nếu bỏ thêm ý dĩ*, vậy thì vị thật sự là còn nhạt hơn nước lọc.
(*)Ý dĩ: Dĩ mễ, dĩ nhân, bo bo, cườm gạo, ý dĩ nhân, ý mễ, lục cốc tử, mễ nhân. Chú thích cuối chương.
Hồ Hải bỏ ớt, tỏi với mấy thứ khác vào nồi xào lên, hương thơm cùng lúc xông đến, Hạng Tây cảm thấy một đợt mùi cay xộc lên, liền cúi đầu khom lưng quay qua một bên hắt xì.
"Trời ơi, có cay quá không?" Cậu xoa xoa mũi.
"Bỏ một chút thôi, lúc ăn không cay đâu." Hồ Hải nhìn cậu: "Nếu không cậu đi ra ngoài đi, bị sặc mất."
"Em xem một tí." Hạng Tây cười ha ha mấy tiếng: "Em muốn học nấu."
Hồ Hải không nói gì, đảo đảo vài cái, rồi lấy cá lòng tong đã chiên xong đổ vào nồi.
"Cá phải dùng rất nhiều dầu chiên sao?" Hạng Tây nhìn mấy con cá màu vàng ruộm.
"Ừ, phải ngập dầu, vậy mới thơm." Hồ Hải nói.
"Ngập dầu sao..." Hạng Tây đột nhiên cảm thấy nản lòng. Lượng dầu dùng để chiên cá một lần như vậy chắc có thể vượt qua lượng dầu Trình Bác Diễn nấu ăn đến mấy năm.
"Sợ nhiều dầu hả?" Hồ Hải mỉm cười: "Nói cho cậu cách chiên ít dầu. Lúc chiên thì chiên lâu một chút, chiên thời gian ngắn dầu sẽ thấm vào, chiên lâu một chút dầu sẽ ra lại."
"Thật sao?" Hạng Tây nhất thời lại hồi phục sức mạnh: "Chiên bao lâu?"
"Cứ chiên đến khi cá chuyển sang màu này là được." Hồ Hải chỉ cá lòng tong trong nồi.
"Em sẽ chiên thành cá than mất thôi." Phía sau truyền đến giọng nói của Trình Bác Diễn.
Hạng Tây quay đầu lại, thấy Trình Bác Diễn đang đứng ở cửa nhà bếp, cậu không phục nói: "Cũng không chắc chắn mà."
Trình Bác Diễn cười không nói gì.
"Anh không uống trà hả?" Hạng Tây nhìn anh: "Anh cũng học nấu ăn?"
"Anh xem thử." Trình Bác Diễn nói.
"Thơm không? Có phải rất thơm không?" Hạng Tây hỏi.
Lúc trước không để Hạng Tây học nấu ăn có phải là sai rồi không?
Trình Bác Diễn đứng ở ngoài nhà bếp một hồi, thấy Hạng Tây không có ý định sẽ rời đi, xem ra là muốn kiên trì xem hết quá trình Hồ Hải nấu ăn.
Anh chỉ có thể về lại bàn trà, Lục lão đang bóp đầu gối.
"Đầu gối không thoải mái sao ạ?" Anh theo thói quen mà hỏi.
"Hơi sưng một chút." Lục lão lại rót cho anh một ly trà: "Bình thường cũng không sao, hôm nay đi lên đồi chè nên lại thấy khó chịu chút."
"Con xem thử cho thầy?" Trình Bác Diễn ngồi xuống cạnh ông.
"Cậu..." Lục lão nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười: "Đùng rồi, cậu là bác sĩ khoa chỉnh hình nhỉ?"
"Dạ." Trình Bác Diễn mỉm cười. Anh nâng chân ông lão lên gập lên xuống, lại hỏi bình thường cảm thấy chân như thế nào: "Không có vấn đề gì lớn, ở tuổi này đều sẽ có ít bệnh thoái hóa, thầy nên hạn chế thời gian leo núi lại, cũng đừng mỗi ngày đều đi nữa."
"Được, được." Lục lão gật đầu: "Ta nghe lời bác sĩ."
Hồ Hải nấu ăn rất nhanh, vừa uống xong một ấm trà, bên kia anh ta đã nấu xong đồ ăn.
"Lên sân thượng* ăn đi." Lục lão vung tay lên: "Hôm nay thời tiết không nóng không lạnh, vừa lúc."
(*)Mới check lại cái chỗ trồng cây là sân thượng chứ không phải ban công nha mn :