Không biết đĩa châu chấu này Trình Bác Diễn làm trong bao lâu, cũng không biết được làm như thế nào, nhưng đây có thể coi là lần đầu tiên Trình Bác Diễn nấu được một món ăn thật sự ngon kể từ sau ngày Hạng Tây quen biết anh.
Châu chấu chiên đến vàng óng xốp giòn, ngoài cháy cạnh trong xốp giòn, còn được bày biện cản thận cùng với mấy miếng rau xà lách.
Hạng Tây ôm đĩa ngồi trên sô pha, mắt hoe đỏ vừa ăn vừa để vụn rơi trên sô pha.
“Ăn một nửa thôi.” Trình Bác Diễn ngồi cạnh cậu không ngừng nhặt vụn từ sô pha lên: "Bây giờ thời tiết khô ăn nhiều dễ nóng người."
“Không để lại được đâu, để lại bị mềm mất, mềm rồi thì không ăn được nữa." Hạng Tây nói chuyện vẫn còn giọng mũi: "Cả đĩa này cũng không được hai lạng, em ăn hết được."
“Ăn ít một chút thôi, mềm thì mềm." Trình Bác Diễn tiếp tục nhặt vụn: "Trong tủ lạnh còn cả một túi lớn... Em ăn đồ ăn đừng để rơi vụn có được không?"
“Không thể đâu.” Hạng Tây nhai rôm rốp: "Em khóc tới miệng hở ra rồi."
Trình Bác Diễn thở dài: “Nếu sớm biết chỉ với một mâm châu chấu mà em đã khóc thành như vậy thì anh mua nhộng luôn rồi."
“Nhộng ngon lắm." Hạng Tây hít mũi, khóe mắt vẫn còn ướt: "Nhộng cũng ngon, mua thêm một ít nhộng đi anh."
“...Mới một kí châu chấu thôi đã lấy mất nửa cái mạng của anh rồi, nhộng thì thôi em nghĩ trong đầu là được rồi." Trình Bác Diễn lấy một tờ báo qua để lên đùi Hạng Tây đựng vụn rơi.
“Mua nhiều như vậy?” Hạng Tây nhìn anh, lo lắng mà xoay người lại ngồi xếp bằng đối diện anh: "Anh mua châu chấu sống?"
“Ừm." Trình Bác Diễn nhíu mày: "Vẫn còn nhảy luôn."
“Vậy sao anh làm được." Hạng Tây bóc một con châu chấu lên nhìn: "Đầu với cánh đều được bỏ sạch hết? Anh làm?"
“Ông chủ làm sạch giúp, nếu không sao anh lại mua cả một kí được, mua ít ông ấy không chịu làm giúp." Trình Bác Diễn thở dài.
“Vất vả cho anh quá." Hạng Tây nghiêng đầu sang dụi lên cánh tay anh.
“Nè.” Trình Bác Diễn đẩy cậu ra: "Cả miệng toàn là dầu đừng có mà chùi lên người anh."
“Châu chấu anh cũng làm rồi." Hạng Tây nở nụ cười: "Mà còn để ý mấy cái này hả?"
“Chịu thôi, anh là người không đổi lòng mà." Trình Bác Diễn vỗ cậu: "Em từ từ ăn đi, anh đi tắm một cái đã, lăn qua lộn lại cả người anh toàn là mồ hôi."
Hạng Tây không ăn hết cả đĩa châu chấu mà chỉ ăn một nửa. Ngày hôm qua mới ăn quá sức nhiều rồi, hôm nay lại ăn tiếp, cậu lo mình sẽ bị nóng người thật mất.
Đặt nửa đĩa châu chấu lại trong phòng bếp, cậu lại cẩn thận dọn dẹp sô pha và sàn nhà lại một lần, sau khi chắc chắn không còn vụn nữa mới đến phòng tắm gõ cửa rồi mở ra.
“Em nói anh nghe chuyện này." Hạng Tây dựa vào khung cửa.
“…Em nói đi." Trình Bác Diễn đã hết cách với hành vi cứ không có việc gì lại vào phòng tắm tán gẫu của cậu, chỉ vừa tắm vừa nói.
“Hôm nay Hải ca đưa em về." Hạng Tây nhìn mông của anh: "Hỏi em, anh có phải là bạn trai của em không."
“Sao cơ?” Trình Bác Diễn giật mình quay đầu lại, bọt trên đầu xém nữa là vẩy lên mặt cậu: "Sao anh ta lại biết được? Anh ta nói sao?"
Trình Bác Diễn giật mình khiến Hạng Tây có phần bất ngờ. Trong ấn tượng của cậu, ngoài "không vệ sinh" ra thì Trình Bác Diễn đối với những chuyện khác đều rất bình tĩnh.
Lúc trước khi nói ra câu "Tôi chính là loại biếи ŧɦái mà cậu nói", còn bình tĩnh đến mức như đang tự giới thiệu.
Nhìn bộ dáng hiện tại của anh, Hạng Tây cũng ngơ người: "Anh ấy nói nhìn thấy chúng ta ở dưới lầu... Ảnh cũng không nói gì, chỉ nói có người mình yêu thương là tốt rồi."
“Ừm." Nghe xong lời này Trình Bác Diễn cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người tiếp tục gội đầu: "Vậy là được rồi."
“Phản ứng của anh còn mạnh hơn em nữa đó." Hạng Tây nhẹ giọng nói.
“Anh lo lắng." Trình Bác Diễn mở nước: "Em chẳng biết được người xa lạ sẽ có phản ứng thế nào với những việc này đâu."
“Anh sợ anh ấy thấy chúng ta biếи ŧɦái sao?" Hạng Tây hỏi.
“Không phải chúng ta, anh không sao cả." Trình Bác Diễn quay đầu lại nhìn cậu: "Anh chỉ sợ anh ta nói lời không tốt với em."
“Tại sao?" Hạng Tây lại hỏi.
“Cái gì tại sao?" Trình Bác Diễn nói.
“Tại sao anh lại không sao hết?" Hạng Tây siết khung cửa.
“Mười mấy năm trước anh trải qua cái có sao rồi." Trình Bác Diễn cười: "Nên bây giờ không sao nữa."
“Em cũng không sao mà." Hạng Tây xoa mũi.
“Nói là nói như vậy, nếu gặp phải cũng đâu chắc được." Trình Bác Diễn nói.
“Ai thích nói gì thì nói đi. Không phải lúc mới quen anh cũng nói lời không hay với em đó thôi." Hạng Tây không quan tâm nói: "Hôm nay cậu không đi ăn vạ à? Cái này là anh nói chứ ai."
Trình Bác Diễn nở nụ cười: “Anh nói hả?"
“Đừng có giả vờ." Hạng Tây chỉ anh: "Là anh nói đó, em vẫn nhớ kỹ đây. Nhưng mà em nghe vậy cũng không thấy gì, lúc ấy lòng tự trọng của em như mắc trong túi sau mông không lấy ra được."
“Cho nên.” Trình Bác Diễn tắt nước, đi đến trước mặt cậu, ngón tay chạm vào lệ chí của cậu: "Bây giờ không giống trước đây nữa. Dù có nói gì cũng là anh nói, người khác thì không được. Phải gắng hết sức không để con trai anh khó chịu."
“Cũng may là từ nhỏ đến lớn em đều sống rất cẩn thận, còn rất tự biết mình nữa." Hạng Tây vui sướng cười ha ha: "Chứ nếu là người được nuông chiều đến chẳng biết gì như anh thì không biết sẽ hư tới mức nào đâu. Ầy em biết sao lại có mấy đứa nhỏ hư rồi đó. Nhìn một bác sĩ học thức cao..."
“Để anh tắm xong đã có được không?" Trình Bác Diễn thở dài: "Sao em có nhiều chuyện để nói dữ vậy."
“Do hưng phấn mà." Hạng Tây chậc một tiếng, vẫy tay đóng cửa phòng tắm lại: "Ba cứ tiếp tục lột da đi nha."
Là hưng phấn.
Cuộc sống một khi đã ổn định rồi cũng thấy cả người hưng phấn.
Quá khứ đã qua, hy vọng đang đến.
Chứng minh thư, công việc, người thương, những ngày tràn ngập vui vẻ.
Một tuần trôi qua quá chậm, mỗi ngày Hạng Tây đều lấy giấy hẹn trong bóp Trình Bác Diễn ra xem một lần, sợ mình lỡ thời gian, sau đó lại gấp gọn cất lại.
Tới ngày nhận giấy chứng minh, vừa lúc Trình Bác Diễn được nghỉ. Anh lấy giấy hẹn trong bóp ra xem: "Cũng may là chỉ sau bảy ngày. Nếu không làm dịch vụ mà phải đợi hai tháng thì với mức độ mỗi ngày sờ một lần của em, thì chắc đưa giấy hẹn ra cũng không nhận được chứng minh thư đâu."
“Đi nhanh đi anh.” Hạng Tây đã nhanh chóng trang bị xong chuẩn bị ra cửa.
“Đi thôi, đi thôi." Trình Bác Diễn đẩy cậu ra ngoài cửa, lúc thay giày xong thì Hạng Tây cũng đã ấn tháng máy, giục anh.
Lấy chứng minh cũng đơn giản. Đến nơi, đưa giấy hẹn, nhân viên công tác đối chiếu trong một dãy bìa thư rồi lấy ra một cái, sau đó mở ra đối chiếu ảnh chụp, kiểm tra dấu vân tay rồi cấp chứng minh.
Hạng Tây nhận bìa thư đựng chứng minh thư, cẩn thận cầm đi qua một bên, Trình Bác Diễn cũng đi qua cùng cậu: "Anh xem xem."
“Em xem trước đã." Hạng Tây nghiêng thân lại, lấy chứng minh trong bìa thư ra.
Trình Bác Diễn chỉ đành chờ ở một bên, đứng phải được hai phút Hạng Tây mới xoay người lại. Cậu cười đến nhìu cả mũi, rồi dùng hai ngón tay kẹp lấy giấy chứng minh phóng khoáng đưa cho anh: "Anh xem đi."
“Anh còn định quỳ xuống nhận đây." Trình Bác Diễn nhận lấy giấy chứng minh.
“Em quá trời đẹp trai." Hạng Tây rất vui vẻ. Trời đang mát mẻ, vậy mà trên chóp mũi của cậu vẫn thấm lấm tấm mồ hôi.
Chứng minh thư rất mới, còn nguyên màng bọc chưa mở, tỏa một mùi đặc biệt.
Trình Bác Diễn nhìn hình chụp Hạng Tây trên giấy chứng minh, nhịn không được mà cong khóe miệng: "Đúng vậy nhỉ."
Ảnh chụp của Hạng Tây rất ít, ngoài những tấm ảnh Phương Dần chụp ra, thì ước chừng cũng chỉ còn mấy tấm nằm trong di động của Tống Nhất mà thôi. Tất cả ảnh chụp đều rất đẹp trai, nhưng tất cả đều không giống với tấm trên giấy chứng minh này.
Hạng Tây trên ảnh chụp đang khẽ mỉm cười, cằm nhọn nên trông mặt càng nhỏ. Biểu cảm trên mặt tự tin, nụ cười tuy rằng trong sáng nhưng vẫn phảng phất chất giang hồ của trước đây, nhưng nhờ vậy nhìn cậu lại càng hấp dẫn.
“Của anh đâu, lấy ra cho em xem nữa." Hạng Tây nói.
“Muốn so ai đẹp trai hơn hử?" Trình Bác Diễn mỉm cười, lấy chứng minh của mình ra.
“Anh nhìn nè, giống nhau như đúc, giấy chứng minh của em là hàng thật rồi." Hạng Tây giơ hai tấm chứng minh lên cạnh nhau ngắm nhìn.
“Tào lao." Trình Bác Diễn vui vẻ: "Chẳng lẽ phòng cấp chứng của Cục Công an lại làm chứng minh giả cho em hả?"
“Do em suy nghĩ theo thói quen thôi mà." Hạng Tây vô cùng vui vẻ nở nụ cười, rồi lại nhếch cằm nhìn hai tấm chứng minh: "Anh nhìn hai người này đi."
“Ừm." Trình Bác Diễn gật đầu: “Sao vậy?"
“Xứng đôi không anh?” Hạng Tây cười hỏi.
“Đúng là đất trời tạo nên, là cặp đôi ông trời tác hợp thành công nhất đời này." Trình Bác Diễn cầm lấy cả hai tấm chứng minh bỏ vào bóp tiền, sau đó quàng vai cậu: "Đi thôi, đến nhà anh."
“Nhà anh? Đến khoe chứng minh thư của em với chủ nhiệm Hứa hả?" Hạng Tây theo anh đi ra ngoài, vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui có chứng minh thư.
“Đi dạo phố với chủ nhiệm Hứa. Lần trước đã nói sẽ đi mua nguyên liệu nấu ăn dinh dưỡng với bà rồi đó." Trình Bác Diễn véo nhẹ vành tai cậu: "Thuận tiện anh tâm sự với mẹ luôn."
“Dạ.” Hạng Tây gật đầu: “Có muốn em chỉ cho anh một chút không?"
“Anh biết nên nói như thế nào mà, em cứ an tâm đi mua, mua, mua với bà ấy là được rồi." Trình Bác Diễn nói.
Trình Bác Diễn gọi điện thoại cho mẹ anh, nói chuẩn bị về nhà. Mẹ anh còn chưa nói gì, anh đã nghe được giọng của Tiểu Khê trong điện thoại: "Là anh trai ạ?"
“Mẹ đang ở nhà bà nội con. Hôm nay Lý Nghiên bận việc nên cũng để Tiểu Khê ở đây." Mẹ anh nói, lại nhỏ nhẹ nói với Tiểu Khê: "Không phải anh trai đâu, là cậu con đó."
“Cậu con đến đây ạ?" Tiểu Khê lại hỏi.
“Con đến đây không? Đi chung với Hạng Tây sao?" Mẹ hỏi anh.
“Thím Thẩm có ở đó không mẹ?" Trình Bác Diễn cũng hỏi.
“Không có, thím ấy mang cháu trai đi chơi rồi." Mẹ anh cười nói.
“Vậy con... hỏi Hạng Tây xem sao ạ." Trình Bác Diễn nhỏ giọng hỏi bên tai Hạng Tây: "Mẹ anh đang ở nhà bà bội, có qua đó không?"
“Đi chứ." Hạng Tây không chút suy nghĩ đã trả lời: "Cũng gặp mặt hết rồi mà, có gì phải sợ đâu anh."
Trình Bác Diễn cười. Mỗi lần nhìn bộ dáng chẳng sợ người lạ của Hạng Tây anh đều thấy cậu vô cùng đáng yêu.
Vừa mới đến dưới lầu nhà bà nôi, đỗ xe xong, Trình Bác Diễn đã nghe giọng Tiểu Khê truyền từ trên lầu xuống: "Anh ơi!"
“Gọi cậu chứ." Trình Bác Diễn ngẩng đầu, vừa mới nhìn thấy Tiểu Khê đang dựa người vào cửa sổ đã hoảng sợ, nhanh chóng hô lên một tiếng: "Vào nhà đi! Ai cho con ghé lên cửa sổ như vậy!"
“Anh ơi, lên đi!" Tiểu Khê tiếp tục gọi.
“Ấy! Lên, lên đây. Anh lập tức lên đây, con mau vào nhà đi!" Trình Bác Diễn kéo Hạng Tây chạy vào hành lang, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho mẹ: "Sao lại để Tiểu Khê ở một mình bên cửa sổ vậy mẹ! Cũng không có cửa sổ phòng trộn, lỡ ngã xuống thì làm sao!"
“Mẹ ở cạnh giữ chân con bé rồi." Mẹ anh nói.
“Mới nãy con hô lên cả nửa ngày sao mẹ không lên tiếng." Bước chân chạy lên lầu của Trình Bác Diễn cũng chậm lại: "Làm con sợ quá trời."
“Đang nói chuyện với nội con, lười đi ra." Mẹ anh nói.
“...Con lên đây." Trình Bác Diễn nói. (Cảm động tình mẹ con ????)
Nhà nội Trình Bác Diễn ở là loại chung cư cũ, có bảy tầng, không có thang máy. Nhà bà nội ở tầng năm, Hạng Tây theo sau Trình Bác Diễn đi lên lầu.
Những căn nhà kiểu cũ như vậy khiến cậu cảm thấy quen thuộc và kiên định. Mười mấy năm trưởng thành ở Triệu Gia Diêu, đến giờ có những thứ đã khắc vào xương cốt.
Trình Bác Diễn đi đến đầu cầu thang tầng năm đã gọi lớn: "Bà nội ơi!"
Cửa cạnh bên mở ra, Hạng Tây nghe được giọng bà nội vang lên: "Vãng Tây đến rồi à?"
“Dạ vâng, con đến rồi ạ." Hạng Tây còn chưa thấy bà đâu đã nhanh nhảu trả lời: "Con chào bà nội! Con chào dì!"
“Chào con." Chủ nhiệm Hứa nói.
“Mau vào nhà đi." Bà nội vỗ tay.
“Anh ơi!" Một giọng nói non nớt trong nhà vang lên, chắc chừng là cô bé vừa ghé vào cửa sổ lúc nãy.
“Tiểu Khê à, gọi cậu chứ con." Chủ nhiệm Hứa nói một câu.
Tiểu Tây*?
(*) Khê và Tây có cách phát âm giống nhau, đều là Xī
Sao đột nhiên lại xưng hô thân thiết vậy ta?
Gọi cậu?
Sao lại có một ông cậu ở đây nữa nhỉ?
Trình Bác Diễn chắn trước mặt cậu, vậy nên cậu không nhìn thấy được trong phòng có những ai, do dự một chút rồi cũng làm theo mà gọi một tiếng: "Cậu ạ!"
“Cậu ơi!" Đồng thời với lúc Hạng Tây gọi "cậu" giọng cô bé kia cũng vang lên.
Hạng Tây bỗng sửng sờ.
“Ừm, Tiểu Khê ngoan quá." Trình Bác Diễn lên tiếng. Anh quay đầu lại nhìn cậu, tươi cười nhanh chóng tràn từ ánh mắt đến tận khóe miệng.
Hạng Tây lập tức muốn tìm một góc mà ngồi xổm moi tường cho hết hai tiếng đi.
Bà nội và chủ nhiệm Hứa ở trong nhà đều nở nụ cười, lúc Hạng Tây cúi đầu đi vào nhà bà nội vẫn còn chưa cười xong: "Giờ
trong nhà có đến hai Tiểu Khê, nên gọi làm sao nhỉ?"
(*) Hai Tiểu Khê - gọi cả hai luôn, nhưng chữ viết khác nhau nên tác giả để được 1 chữ Khê thôi.
“Đây là con gái chị họ Bác Diễn, tên là Tiểu Khê, khê trong khê nước*." Chủ nhiệm Hứa cười nói với cậu, rồi vẫy tay với Tiểu Khê: "Tiểu Khê, tới đây, gọi..."
(*) Khê: Dòng nước trong núi không thoát ra đâu gọi là khê (Từ điển Hán Nôm)
“Anh trai." Tiểu Khê dựa vào sô pha gọi một tiếng.
“Tiểu Khê ngoan quá." Hạng Tây mỉm cười, cảm thấy cứ như đang khen chính mình.
“Tiểu Khê à, đây là ai?" Trình Bác Diễn chỉ vào mình.
“...Cậu!" Tiểu Khê dừng một chút rồi trả lời thật vang dội: "Là cậu ạ!"
“Còn em ấy?" Trình Bác Diễn lại chỉ Hạng Tây.
“Anh ạ!" Tiểu Khê đáp.
“Ngoan, lát nữa cậu dẫn con đi mua kẹo." Trình Bác Diễn cười đến chẳng ngừng được.
“Con hư nhất đấy." Bà nội đánh vào lưng anh một cái, cười nói: "Mẹ con dạy con thế nào đây! Hư như vậy!"
“Vừa không cẩn thận một cái nó đã cong quẹo như vậy rồi, con cũng khổ thân lắm." Chủ nhiệm Hứa rót ly nước đưa cho Hạng Tây: "Con uống nước đi, ngồi xuống đây."
“Cảm ơn dì ạ." Hạng Tây nhanh tay nhận lấy ly, dù không khát cũng ngửa đầu uống hết một nửa, rồi lau miệng.
“Còn đeo đồng hồ nữa sao?" Chủ nhiệm Hứa thấy đồng hồ trên cổ tay cậu: "Nhìn hợp lắm."
“Cực kỳ hợp luôn." Hạng Tây lắc tay: "Ngày nào con cũng đeo hết, không có việc gì thì cũng giơ tay vẫy xe buýt, hay lau mồ hôi cũng sẽ dùng tay trái ạ."
“Cái miệng này." Chủ nhiệm Hứa mỉm cười.
Hạng Tây ngại ngùng mỉm cười theo, ngồi xuống sô pha.
Tiểu khê đang nằm ở sô pha bên kia, thấy cậu ngồi xuống thì lập tức bò lại, nắm lấy tay cậu: "Đồng hồ!"
“Ừ, là đồng hồ." Hạng Tây chưa từng tiếp xúc với con nít, vừa bị bàn tay mềm mại của Tiểu Khê bắt lấy một cái cậu đã không biết nên làm sao, chỉ có thể nhìn bé hết gãi lại ngoáy tay mình.
“Tiểu Khê đi mua kẹo với cậu có được không?" Trình Bác Diễn đi đến ôm ngay bụng bé vớt lên, kéo bé ôm vào trong ngực.
“Dạ được! Mua kẹo sữa!" Tiểu Khê lập tức nói: "Bay đi thôi."
“Bay đi?” Hạng Tây nghe không hiểu.
“Là như vậy..." Trình Bác Diễn dùng tay kẹp Tiểu Khê rồi đứng lên: "Bay như vậy đây."
“Đây là vác cái bao thì có." Hạng Tây nhìn Tiểu Khê cười thích thú trên tay Trình Bác Diễn.
“Thích không?” Trình Bác Diễn khom lưng nói nhỏ bên tai cậu: "Anh cũng có thể vác em như vậy."
Trình Bác Diễn làm trò quá mức thân mật trước mặt bà nội và chủ nhiệm Hứa dọa Hạng Tây hoảng hốt, vội đẩy anh ra: "Anh đi qua một bên đi."
Kế hoạch vốn là đi mua đồ với chủ nhiệm Hứa, nhưng kết quả lúc ra cửa lại thành một đoàn bốn người lớn và một đứa nhỏ. Bà nội muốn đi theo, nói là đi mời khách, lát nữa mua đồ xong thì đi ăn một bữa ngũ cốc thô thật thịnh soạn.
“Ngũ cốc thô?" Hạng Tây ngẩn người, lại lập tức nhớ đến cháo đậu thập cẩm của Trình Bác Diễn mà lòng bi ai: "Là bột ngô với các loại đậu gì kia hả nội?"
“Đúng vậy, rất bổ dưỡng, nhưng mà người ta dùng ngũ cốc thô mịn để nấu thôi." Bà nội giải thích thêm: "Ăn ngon lắm."
“Dinh dưỡng trong quá trình làm mịn đã bị hao hụt đi rồi." Chủ nhiệm Hứa ở phía sau hai người nói.
“Con đừng ngắt lời." Bà nội quay đầu lại: "Dù sao đồ của người ta cũng là hoa màu thôi. Người làm dinh dưỡng như mấy đứa đúng là dài dòng quá."
“Vâng, vâng, vâng. Lát nữa sẽ mang mẹ đi ăn." Chủ nhiệm Hứa cười nói.
“Là mẹ mời mấy đứa đi ăn, mẹ mời khách chứ." Bà nội nhắc thêm lần nữa.
Trình Bác Diễn xách theo Tiểu Khê đi phía sau với chủ nhiệm Hứa, Hạng Tây dìu tay bà nội đi phía trước. Bà nội rất thích thú việc đi mua nguyên liệu nấu ăn dinh dưỡng, đi rất nhanh.
“Nội nhanh nhẹn quá." Hạng Tây nói: "Bước đi cũng vững vàng nữa."
“Ngày nào nội cũng vận động hết đó. Sáng sớm là vận động, đến tối cũng vận động một chút." Bà nội nói, sau đó quay đầu lại nhìn cậu, hạ giọng: "Lúc trước nội hay đâm cây, nhưng Bác Diễn không cho. Bây giờ ít đâm lắm, chỉ đi múa ương ca với mọi người thôi."
“Đâm cây ạ?” Hạng Tây hoảng sợ: “Đâm đầu hả nội?"
“Ôi chao, đứa ngốc này." Bà nội nở nụ cười: "Đâm sau lưng ấy con, thoải mái lắm. Nhưng Bác Diễn không cho, nói làm vậy sẽ bị thương xương cốt... Trong nhà mà nhiều bác sĩ quá thì lại nhiều việc thôi."
“Con nghe mà sau lưng cũng đau." Hạng Tây trở tay sờ lưng mình: "Nội cứ múa ương ca đi thôi, vừa tốt còn đẹp nữa."
“Con xem con, cũng học hư theo bác sĩ rồi đây." Bà nội thở dài.
Bà nội không thích đi siêu thị mà thích dạo chợ. Lúc bà kéo Hạng Tây vào chợ, cậu còn lo lắng quay đầu lại nhìn Trình Bác Diễn, sợ anh không chịu nổi.
Nhưng may là chợ này cũng còn tốt, có mùi nhưng trên mặt đất rất sạch sẽ, chỉ cần không dạo đến khu thực phẩm tươi sống, Trình Bác Diễn hẳn là vẫn có thể chịu được.
Trình Bác Diễn vẫn ở cạnh nói chuyện với chủ nhiệm Hứa, trên mặt hai người luôn mang theo nụ cười mỉm, nhưng Hạng Tây không nghe được hai người họ nói chuyện gì. Lúc cậu quay đầu lại Trình Bác Diễn cười nháy mắt với cậu mấy cái, nhưng cậu không thể nào lĩnh hội được nháy mắt vậy là có ý gì.
Mãi cho đến lúc chủ nhiệm Hứa chọn lựa đồ, Trình Bác Diễn mới đi đến cạnh cậu, đưa Tiểu Khê qua: "Em ẵm một lát đi, tay anh mỏi quá."
Hạng Tây tiếp Tiểu Khê ôm lấy, hạ giọng hỏi nhanh một câu: "Sao rồi anh?"
“Em còn không yên tâm anh hửm?" Trình Bác Diễn mỉm cười: "Khá tốt rồi, yên tâm đi."
Sau khi bắt đầu mua đồ ăn, Trình Bác Diễn vẫn luôn sóng vai đi cùng Hạng Tây, còn chủ nhiệm Hứa và bà nội bên cạnh vừa tranh cãi vừa chọn.
Tiểu Khê cũng không yên, cứ xoay đến xoay đi trong lòng Hạng Tây, cuối cùng ghé vào trên vai gặm cổ áo cậu.
“Ấy cha." Lúc Hạng Tây phát hiện ra thì cô bé đã gặm nửa ngày rồi: "Em còn nói sao lại ướt nhẹp nữa!"
“Chắc phải mua kẹo cho con bé trước đã." Trình Bác Diễn lục trong túi một hôi lâu mới lấy ra được một miếng kẹo cao su: "Tiểu Khê ăn..."
Chủ nhiệm Hứa vừa quay đầu đã thấy kẹo cao su trong tay anh, lập tức đánh một cái: "Sao con lại cho con bé ăn thứ này, lỡ nuốt luôn thì phải làm sao chứ."
“Con bé nó gặm quần áo luôn rồi." Trình Bác Diễn nói, rồi bỏ kẹo cao su vào miệng mình.
“Mẹ có cái này." Chủ nhiệm Hứa lấy ra hai viên kẹo sữa đưa cho anh.
“Cái này là của nhóc mập phải không?" Trình Bác Diễn vừa thấy đã cười: "Mẹ lấy của nó ạ?"
“Còn mấy viên này mẹ lấy hết, dù sao thằng bé cũng không ở nhà, trở về có phát hiện ra cũng chẳng quậy mẹ được." Chủ nhiệm Hứa nói, lại nhìn Hạng Tây: "Mấy giờ rồi nhỉ?"
Hạng Tây vừa muốn giơ tay lên, Trình Bác Diễn đã lấy điện thoại ra: "Gần mười..."
“Mẹ đâu có hỏi con." Chủ nhiệm Hứa nhìn Hạng Tây: "Mấy giờ rồi?"
Hạng Tây lập tức vung tay lên nhìn đồng hồ: "Gần 12 giờ rồi ạ."
“Vậy nên đi ăn cơm thôi." Chủ nhiệm Hứa gật đầu, lại hỏi tiếp một câu: "Gần 12 giờ là mấy giờ vậy?"
Hạng Tây lại vung tay lên : "Là 11 giờ 52 đó dì."
“Đã ghiền chưa?” Trình Bác Diễn cười nói.
Cơm trưa là bà nội mời khách, Trình Bác Diễn theo chỉ thị của bà nội lái xe tìm được một nhà hàng bán món ăn từ ngũ cốc thô. Khách đến nhà hàng rất nhiều, bọn họ phải đợi gần hai mươi phút mới có bàn trống.
Bà nội và Trình Bác Diễn dẫn theo Tiểu Khê đi ra sân sau để xem những loại rau dưa sạch do họ tự trồng, còn Hạng Tây được chủ nhiệm Hứa giữ lại.
Vốn cậu đang có tâm trạng thoải mái, nhưng khi bóng Trình Bác Diễn dần biến mất qua cánh cửa dẫn ra sân sau, cậu lại dần trở nên căng thẳng.
Chủ nhiệm Hứa vẫn luôn đối xử với cậu rất hiền hòa, bà luôn mỉm cười nói chuyện với cậu, cũng có lúc nói đùa. Nhưng cũng chính vì như vậy, cậu vẫn luôn không có cách nào đoán được thái độ thật sự mà chủ nhiệm Hứa đối với cậu, cũng chẳng cách nào điều chỉnh bản thân cho phù hợp được.
Bây giờ chỉ còn lại cậu và chủ nhiệm Hứa, cậu cứ có cảm giác gai người.
“Bác Diễn nói bây giờ con đã chính thức đi làm ở trà trang rồi?" Chủ nhiệm Hứa uống ngụm trà, hỏi cậu.
“Dạ vâng, tuần này bắt đầu làm rồi ạ, một tuần ba buổi." Hạng Tây cầm ly xoay qua lại: "Hai ngày đi buổi tối, còn một ngày đi buổi chiều ạ."
“Vậy tốt lắm, cũng khá nhẹ nhàng." Chủ nhiệm Hứa cười gật đầu: "Thu nhập so với khi làm ở siêu thị tốt hơn nhiều chứ?"
“Nhiều hơn nhiều ạ." Nhắc đến tiền, nháy mắt Hạng Tây lại không còn thấy căng thẳng như ban nãy nữa: "Nhiều hơn khoảng ba lần, nhận tiền con cũng thấy ngại."
“Có cái gì mà phải ngại, có nhất nghệ tinh, thì phải có tự tin nhận tiền chứ." Chủ nhiệm Hứa mỉm cười: "Nếu công việc hiện tại không tệ thì nên ổn định làm."
“Dạ.” Hạng Tây gật đầu thật mạnh.
“Hạng Tây này.” Chủ nhiệm Hứa ngừng một lát, nhìn cậu: "Dì cũng không nói nhiều lời đến những chuyện khác, Bác Diễn đã nói với dì rất nhiều, bây giờ dì cảm thấy chỉ cần hiểu rõ thêm một chút nữa là được rồi."
“Dì cứ nói đi ạ." Hạng Tây lập tức bỏ cái ly ra, ngồi lại ngay ngắn.
“Bác Diễn chưa từng chính thức quen ai, dì cũng hầu như không nghe nó nói có thích người nào." Chủ nhiệm Hứa nói: "Lần này thái độ của nó làm dì rất bất ngờ. Có vài lời nó không nói rõ, nhưng dì có thể cảm giác được... nó rất để ý con."
Hạng Tây không nói gì, hồi hộp mà nhìn chủ nhiệm Hứa.
“Dì nghĩ hẳn con cũng có thể cảm giác được." Chủ nhiệm Hứa nhìn cậu nói.
“Con có thể cảm giác được ạ." Hạng Tây lại dùng sức mà gật đầu: "Vô cùng cảm giác được, vô cùng ạ."
“Dì vừa bất ngờ cũng vừa có phần đau lòng, loại đau lòng này... không thể nói rõ được. Chắc ai làm mẹ đều sẽ cảm thấy như vậy." Chủ nhiệm Hứa nở nụ cười: "Cho nên, dì mong con hãy quý trọng phần tình cảm này của nó."
Hạng Tây cúi đầu, im lặng một lúc rất lâu mới ngẩng đầu lên nhìn bà: "Dì à, con không giỏi ăn nói lắm, nhưng mà... tất cả tình cảm đời này của con, anh ấy đều đã lấp đầy, tất cả..."
Anh ấy vẫn luôn muốn làm ba con đó.
Còn muốn làm cả cậu của con nữa.
“Con người con, ngoại trừ "cuộc sống của người bình thường" ra, lớn đến chừng này, chưa từng có vật hay người nào lại khiến con chẳng thể buông tay như anh ấy." Ngón tay Hạng Tây xoắn lấy nhau, nhìn vào mắt chủ nhiệm Hứa: "Cũng chỉ có anh ấy. Con nói như vậy, ý là dù cho cuối cùng dì có không đồng ý... con vẫn sẽ... sẽ không quan tâm đâu ạ."
- HẾT CHƯƠNG 86 -
* Đoạn "Vừa không cẩn thận một cái nó đã cong quẹo như vậy rồi, con cũng khổ thân lắm." Từ "cong quẹo" có nghĩa là: nghiêng, lệch, cong, không đứng đắn. Mình dùng từ "cong quẹo" vừa chỉ tính anh vừa chỉ anh lun :))))
*Đoạn anh bác sĩ khen "Ừm, Tiểu Khê ngoan quá." Cũng như khen Tây Tây, đáp lại tiếng gọi "cậu" của cậu luôn. Làm ba chưa đã còn muốn làm cậu người ta nữa :)))