Đôi Đũa Lệch

(Hoàn chính văn)


trước sau

Triển lãm ảnh tổ chức trong vòng một tuần. Mỗi ngày Hạng Tây đều đến xem, nhìn thấy có người dừng lại trước tấm ảnh Tôi thấy ánh sáng, cậu sẽ nhìn mặt người ta cả nửa ngày.

Có thích không ta?

Có phải rất có cảm xúc không?

Có phải rất đỉnh không!

Có phải cảm thấy người chụp ảnh rất phi phàm không!

Tôi ở đây này!

Nhìn tôi đi!

Chính là tôi chụp đó...

Vào ngày cuối cùng, Hạng Tây còn cầm theo máy ảnh đi một chuyến. Nhưng cậu lại ngại không dám giơ máy ảnh đi vào mà chỉ chụp mấy tấm ở cửa. Sau đó, cậu lại như ăn trộm mà đi vào chụp lại "tác phẩm" của mình hai tấm, rồi nhanh chóng cất máy ảnh vào lại trong túi.

Lúc cậu quay người chuẩn bị đi ra ngoài, lại có người gần đó gọi cậu: "Hạng Tây."

"Hử." Cậu quay đầu lại.

Vừa nhìn thấy chủ nhiệm Hứa và bác Trình, tròng mắt cậu cũng muốn rớt xuống, nhanh chân cúi người chào hỏi: "Con chào dì với bác trai ạ."


"Là tấm này sao?" Bác Trình cười chỉ vào ảnh chụp.

"...Dạ vâng ạ." Vốn dĩ Hạng Tây còn đang ngóng trông có người dừng lại trước ảnh chụp của cậu, bây giờ đột nhiên bị ba Trình hỏi như vậy lại thấy ngượng ngùng: "Chỉ là chụp vui thôi, không thể so sánh với mấy nhϊếp ảnh gia người ta đâu ạ."

"Đẹp lắm." Chủ nhiệm Hứa đến gần tấm ảnh: "Từ trước đến nay dì chưa từng để ý đến những thứ này, chỉ một cảnh tượng bình thường mà hóa ra cũng có thể đẹp đến nhường này nhỉ."

Hạng Tây thấy mặt mình sắp nóng cháy đến nơi rồi. Cậu cầm chai nước lăn trên má, lăn một lát mới nhớ phải đưa nước cho chủ nhiệm Hứa: "Dì ơi, dì uống nước ạ."

"Cảm ơn con." Chủ nhiệm Hứa nhận lấy chai nước, mỉm cười: "Mới nãy lúc vào đây dì có uống ít cà phê, vừa lúc cảm thấy trong miệng có hơi đắng."


"Hạng Tây." Bác Trình vỗ vai cậu: "Giỏi lắm, cố lên."

Hạng Tây cười ha ha, không nói gì.

Vốn cậu còn đang thấy không biết nên khoe khoang ở đâu, bây giờ chủ nhiệm Hứa và bác Trình đều đã xem, cậu bỗng thấy cũng chẳng có gì để khoe khoang nữa, coi như đã thỏa mãn rồi.

Sau khi triển lãm ảnh kết thúc, Phương Dần cũng chuyển tiền vào thẻ Trình Bác Diễn cậu đang dùng. Lúc tra tiền, Hạng Tây mới phát hiện ra Phương Dần gửi cho cậu dư ra một nghìn.

"Này, có phải anh tính nhầm rồi không?" Hạng Tây gọi điện thoại cho Phương Dần.

"Không đâu, phần thêm là tôi tự ra đấy." Phương Dần bật cười: "Xem như để khích lệ. Thật ra chỉ định khích lệ bằng miệng thôi, nhưng lại nghĩ cậu tham tiền như kia thì làm thế này càng nhiệt tình hơn nhỉ"

"Đại ca anh biết làm người thật đó." Hạng Tây khen ngợi Phương Dần: "Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn."


"Nếu muốn học nhϊếp ảnh thì cứ đến tìm tôi, tôi không thu phí đâu, coi như giao lưu." Phương Dần nói.

"Được!" Hạng Tây gật đầu.

Sau đợt triển lãm, ngày qua lại trở về trạng thái như trước đây. Đến ngày thì cậu đi Vân Thủy pha trà, không có việc thì ở trong nhà dọn dẹp dựa trên yêu cầu sạch sẽ của Trình Bác Diễn, rồi đi mua đồ ăn, còn thêm cả cướp việc nấu cơm với Trình Bác Diễn...

Trong việc nấu cơm, cậu và Trình Bác Diễn tranh đấu vẫn luôn chưa thể phân cao thấp. Cậu cầm lấy điện thoại, cảm thấy mình cần phải ra đòn sát thủ mới có thể thu phục được Trình Bác Diễn.

Cậu nhìn tên Hồ Hải trên màn hình điện thoại, ấn xuống, gọi đi.

"Hạng Tây?" Hồ Hải nhận điện thoại.

"Anh." Hạng Tây cất tiếng vô cùng nghiêm túc: "Em có việc này cần anh giúp."
"Quỳ xuống đi." Hồ Hải nói.

Hạng Tây vui vẻ hồi lâu: "Thật mà, là chuyện nghiêm túc đó."

"Nói nghe thử xem." Hồ Hải mỉm cười.

"Anh dạy em vài món đi, hai món ba món gì cũng được, dù chỉ một món thôi cũng được nữa." Hạng Tây nói: "Em muốn học món nào đơn giản dễ làm thôi, nấu nhanh gọn mà chỉ cần ăn một lần là biết do đầu bếp làm ra ấy."

"...Mấy cái yêu cầu này là gì đây?" Hồ Hải nghe mà hoang mang: "Lại phải bộc lộ tài năng cho bác sĩ Trình thấy hả?"

"Không phải chỉ bộc lộ tài năng thôi đâu, mà là hoàn toàn hạ gục anh ấy." Hạng Tây hung hăng nói.

Hồ Hải nở nụ cười, một lát sau mới nói: "Được thôi. Nếu rảnh thì em đến đây, anh dạy em làm món Gà Cung Bảo, thêm món bắp cải xào, đủ một chay một mặn."

Chuyện đi theo Hồ Hải học nấu ăn cậu không nói với Trình Bác Diễn, cậu định sau khi học xong rồi mới bùm bùm bùm đậu bếp Hạng lấp lánh kim quang xuất thế giữa trời, dọa cho Trình Bác Diễn té ghế luôn.
Hiện tại cậu cũng đã quen việc ở Vân Thủy rồi, những vị khách thường hay đến còn gọi cậu là sư phụ Tiểu Tây, khiến cậu ngoài có cảm giác đắc ý còn thêm cả ảo giác cứ như mình đã xuất gia.

Sau khi đi làm chính thức được một tháng, cuối cùng cậu cũng được phát lương. Cậu vẫn luôn dùng thẻ ngân hàng Trình Bác Diễn đưa cho, nên tất cả tiền đều được chuyển vào trong đó.

Hạng Tây hào hứng chạy đến ngân hàng một chuyến, đến máy ATM tra tiền.

Tiền trong thẻ đã nhiều hơn không ít. Nếu không phải phía sau còn có người đang xếp hàng đợi, Hạng Tây có khi sẽ nhìn chằm chằm mấy số kia mãi mà không chịu dời đi mất.

Sau khi người phía sau ho một tiếng, cậu do dự một chút, để lại hai nghìn, còn lại đều rút ra, sau đó xoay người đi vào ngân hàng.

"Tôi muốn làm thẻ ngân hàng." Cậu tìm một người bảo vệ hỏi thăm: "Phải làm thế nào vậy?"
"Lấy số, điền vào tờ đơn bên này nữa là được." Bảo vệ lấy số giúp cậu, lại đưa cho cậu một tờ đơn mở thẻ ngân hàng.

Hạng Tây vừa thấy chữ trên giấy đã đau đầu, còn phải viết chữ nữa á?

"Cảm ơn." Cậu cầm tờ đơn, so với tờ đơn mẫu trên bàn rồi bắt đầu điền vào của mình. Hạng Tây, giấy chứng minh, số chứng minh, nữ...

Khó nhọc đến vậy mà còn chưa viết được hai dòng, cậu ngại ngùng gãi đầu, nói với bảo vệ: "Anh trai, cho tôi xin một tờ khác được không? Tôi lỡ viết giới tính thành nữa rồi..."

Bảo vệ cười, đưa cho cậu một tờ khác: "Cậu so rồi viết của mình, đừng có viết lại theo người ta."

Hạng Tây muốn làm một cái thẻ. Trước đây lúc trộm để dành tiền cậu đã luôn muốn có một cái thẻ ngân hàng thuộc về chính mình. Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên cậu chính thức sử dụng giấy chứng minh sau khi làm được, nên cảm thấy rất ý nghĩa.
Nhưng cậu lại chẳng hề nghĩ tới làm có mỗi cái thẻ thôi mà cũng phức tạp quá thể, lại còn phải điền một đống thứ.

Chờ cậu loay hoay đổ mồ hôi sôi nước mắt cả nửa ngày mới điền xong đơn thì lại phát hiện ra mình quên lấy số.

"Đệch." Cậu buồn bực đi qua lấy số, ngồi xuống đợi.

Vất vả một hồi cũng đợi được đến lượt, lúc đưa giấy chứng minh cho nhân viên cậu bỗng thấy lòng ngập tràn xúc động. Cậu còn mong nhân viên nghi ngờ giấy chứng minh của cậu là giả, sau đó cậu sẽ thản nhiên nói: "Cô cứ việc đi tra xem!".

Nhưng đáng tiếc nhân viên chỉ cầm lấy giấy chứng minh so với mặt cậu, sau đó đã tiếp tục sao chép lại thông tin.

"Không đăng ký Internet banking sao ạ?"

"Internet banking?" Hạng Tây do dự một chút, cậu không hiểu cái này là gì: "Bây giờ không đăng ký thì sau này có thể đăng ký lại không?"
"Vẫn được ạ." Nhân viên nói.

"Vậy sau này rồi tính, cứ làm thẻ cho tôi trước là được." Hạng Tây nói, cái thứ này cậu không hiểu làm sao, đợi về rồi hỏi lại Trình Bác Diễn thôi.

Làm thẻ ngân hàng cũng khá nhanh. Cuối cùng Hạng Tây lại theo yêu cầu của nhân viên ngân hàng ký tên lên đơn mở thẻ nữa là xong. Ký tên cũng là đã hết cách rồi cậu mới ráng viết, cả một thời gian không viết chữ, bây giờ mấy ô vuông khó lắm mới luyện được đã trở lại như hình dạng con châu chấu rồi.

Lúc nhân viên đưa thẻ cho cậu, cậu nhận lấy vô cùng cẩn thận, sau đó nhìn thẻ cả hồi lâu rồi mới đứng lên. Tiếp đó cậu lại bắt lấy bảo vệ nhờ người ta dạy cậu cách dùng máy ATM để chuyển tiền vào thẻ.

Sau khi chuyển tất cả số tiền đã rút ra lúc trước vào thẻ, cậu mới ôm túi rời khỏi ngân hàng.
Bây giờ cái túi này vô cùng quý giá, vô cùng quan trọng. Tiền của cậu, giấy chứng minh của cậu đều ở trong này, còn có cả máy ảnh của Tống Nhất nữa, cần phải ôm mới được.

Cậu ôm túi đi lên xe bus, ôm túi xuống xe, rồi lại ôm túi đi vào trung tâm thương mại cạnh bệnh viện của Trình Bác Diễn. Chính là trung tâm thương mại cậu xem đồng hồ hôm trước.

"Lấy cho tôi cái màu lam xem thử đi." Hạng Tây trực tiếp đi đến quầy bán hàng, cũng không xem những mẫu khác, mục tiêu rõ ràng chỉ vào cái đồng hồ hôm đó cậu đã xem.

"Anh đã suy nghĩ kỹ muốn cái màu lam rồi ạ?" Cô gái ở quầy bán hàng mỉm cười, đưa cái đồng hồ kia cho cậu xem.

"Hả?" Hạng Tây ngẩn người, giương mắt nhìn cô gái: "Cô còn nhớ tôi luôn hả?"

"Nhớ chứ." Cô gái nói: "Khả năng nhớ người của chúng tôi tốt lắm, đặc biệt là với mấy cậu đẹp trai lại càng nhớ lâu."
Hạng Tây cười không nói gì.

Thật ra đồng hồ cũng chẳng có gì để xem nữa. Hôm đó cậu đã lật tới lật lui xem đủ rồi, cậu sờ vào dây đồng hồ, cũng tốt lắm: "Lấy cái này đi. Gói vào cái hộp đẹp một xíu, gắn thêm một cái bông nữa, để tôi đem đi tặng người khác, vậy có được không?"

"Được chứ." Cô gái nói: "Để gắn cho anh cái bông màu lam luôn."

Hạng Tây cầm hóa đơn đi tính tiền, thu ngân hỏi cậu: "Trả tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?"

"Quét thẻ." Hạng Tây phóng khoáng lấy thẻ của Trình Bác Diễn ra đưa qua.

Tiền trong thẻ này trả xong tiền đồng hồ vẫn còn thừa lại một ít, để cho cậu tiêu vặt.

"Phiền anh ký tên vào đây ạ." Thu ngân đưa hóa đơn in ra cho cậu.

"Sao cơ? Lại ký tên á?" Hạng Tây lập tức cảm thấy sắp nổ não rồi, mặt cũng sắp nứt ra đến nơi.
Ký tên mình thì cũng thôi đi, nhưng thẻ này là của Trình Bác Diễn, phải viết tên Trình Bác Diễn chắc chết mất!

Cậu căng da đầu lấy bút qua. Tên của Trình Bác Diễn cậu đã luyện viết vô số lần, nhưng lúc viết vẫn phải suy nghĩ một hồi lâu. Cậu viết từng nét từng bút khó nhọc, còn thêm thu ngân cứ luôn nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, cậu lại càng viết chậm hơn. Đã viết chậm lại còn luôn dùng lực, cậu cảm thấy đầu bút sắp bị cậu ấn đến toe ra luôn rồi.

Hôm nay Trình Bác Diễn không bận lắm, cũng không gặp phải ca bệnh nào quá khó xử lý, chỉ có một ông bác xương cổ bị biến dạng khá nghiêm trọng. Lúc đến khám cũng không sao, nhưng lúc xem phim chụp Trình Bác Diễn nói một câu: "Bác xem, bình thường ở xương cổ có một độ cong, còn của bác lại không có."

Kết quả ông bác vừa nghe vậy đã thấy mình sắp chết đến nơi, không cong lại sẽ chết, sẽ chết, đi ra khỏi cổng bệnh viện sẽ chết.
Trình Bác Diễn phải giải thích cho ông đến tận hai mươi phút, giọng cũng muốn khàn đi, ông bác lúc này mới tin là dù không có đoạn cong kia cũng không chết được.

Lúc Trình Bác Diễn thay quần áo để tan làm cảm thấy họng mình chắc chừng không thể dịu lại được, xem ra có phần bị nhiệt rồi.

Khi ra khỏi văn phòng vô tình gặp được bác sĩ Lưu, anh liền bước lên một bước ngăn lại: "Cho em viên kẹo ngậm với."

Từ sau khi cơ thể có vấn đề bác sĩ Lưu đã biến thành một hòm thuốc di động. Tuy rằng cũng không có trở ngại gì nhưng ông ấy đã bắt đầu chú ý hơn. Mấy lọ vitamin linh tinh gì đó để một ngăn kéo, còn có mấy loại kẹo ngậm.

"Buổi tối đến
nhà tôi ăn cơm không?" Bác sĩ Lưu đưa cho anh một viên kẹo ngậm: "Lâu rồi hai ta không hàn huyên, hai ngày trước chị dâu cậu còn nhắc cậu mãi đấy."
"Ôi." Trình Bác Diễn nở nụ cười, "Anh đừng làm em sợ."

"Tên nhóc cậu cứ tan làm là lại không đứng đắn." Bác sĩ Lưu liếc anh một cái.

"Lúc đi làm em cũng có đứng đắn bao nhiêu đâu." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Hôm nay em không đến đâu. Bây giờ tan làm xong chỉ muốn biến thành vũng bùn quấn trên mặt đất chẳng cần đứng dậy nữa thôi."

Vừa ra khỏi cửa bệnh viện, Trình Bác Diễn đã cảm thấy hôm nay mình mang hơi ít áo. Mặt trời đang khuất bóng, gió quật vào người khiến anh lạnh đến thấu tim.

Anh kéo cổ áo lên, bước nhanh đi vào bão đỗ xe.

Lúc đến cạnh xe đang định lên xe, anh lại đột nhiên nhìn thấy ở bên tường phía đuôi xe có một bóng đen.

Anh ngẩn người, lúc đến gần xem lại thấy có một bàn tay trên mặt đất.

"Ai đó?" Lông tơ anh tức khắc dựng hết lên.

Bên kia không động tĩnh.
Anh do dự một chút, rồi đi qua.

Phía sau xe có một người đang ngồi trên đất, dựa vào xe, cúi đầu.

Người này anh không cần nhìn kỹ, chỉ cần một cái liếc mắt là đã nhận ra. Đây chính là con trai cục cưng Hạng Tây của anh chứ còn ai nữa.

Nhưng hiện tại Hạng Tây lại xuất hiện sau xe của anh theo cách này khiến anh vô cùng hoảng sợ. Còn chưa kịp cân nhắc đây là tình huống đã từng nhìn thấy, mà đã vội lao tới.

"Hạng Tây?" Anh bắt lấy tay Hạng Tây: "Sao vậy em?"

Sau hai giây Hạng Tây mới ngẩng đầu lên, nhìn anh nở nụ cười: "Hôm nay anh tan tầm sớm ghê."

"Em có ý gì đây?" Trình Bác Diễn vừa nghe giọng nói đã biết tên nhóc này không có chuyện gì. Anh đứng lên cũng nhấc cậu từ dưới đất lên: "Làm cái trò gì đây hửm?"

"Hoài niệm một chút thôi." Hạng Tây ôm lấy anh, cằm gõ vào vai anh, cười ha ha: "Có làm anh sợ không?"
"Còn tạm, không quá sợ." Trình Bác Diễn ôm cậu vỗ vỗ, rồi nhìn phía sau cậu ngay chỗ có ánh đèn là một mảnh bụi lại thở dài: "Dơ anh này."

Hạng Tây cười buông anh ra, chạy ra xa khoảng mười mét rồi mới vỗ quanh người mình một hồi, sau đó lại chạy về: "Sạch sẽ rồi."

"Chờ anh tan tầm hửm? Sao lại không vào bệnh viện, cũng không gọi điện cho anh nữa." Trình Bác Diễn sờ lên chóp mũi cậu.

"Đã nói em muốn hoài niệm một chút mà." Hạng Tây cười, lấy một cái túi giấy từ trong túi ra: "Nè, tặng cho anh."

"Tặng anh? Bây giờ không tết không lễ..." Trình Bác Diễn ngẩn người, nhận lấy cái túi, nhìn nhãn hiệu trên đó: "Đồng hồ?"

"Dạ " Hạng Tây quơ tay mình: "Cùng hãng với cái của em đó, nhưng mà đắt hơn một chút."

"Sao lại tặng anh đồng hồ?" Trình Bác Diễn hết hồn lấy cái hộp nhỏ trong túi ra, phía trên cái hộp còn có một bông hoa lụa màu lam, rất đẹp.
"Không phải anh nói hả. Phải tặng anh một cái đồng hồ, hơn một ngàn..." Hạng Tây lui dựa người vào xe, cười nói.

"Đừng có dựa lên xe, toàn là đất thôi!" Trình Bác Diễn cắt ngang lời cậu.

"Ầy!" Hạng Tây đứng thẳng dậy: "Phải hơn một ngàn, thấp hơn một ngàn thì không được. Anh nói vậy đó."

"...Anh chọc em thôi mà." Trình Bác Diễn ôm chầm lấy cậu: "Em tưởng thật hửm?"

"Em biết anh chọc em chứ, nhưng mà em muốn tặng anh thật." Hạng Tây mỉm cười: "Mở ra nhìn thử đi, xem anh có thích không?"

Trình Bác Diễn mở hộp ra, bên trong là một cái đồng hồ màu lam rất đẹp. So với cái đồng hồ thiếu niên của Hạng Tây thì có thể xem đây là cái đồng hồ tráng niên.

"Thích lắm, em biết chọn ghê chứ. Đeo giúp anh đi." Trình Bác Diễn đưa tay cho cậu: "Sao em lại chọn màu lam."

"Thì không phải do anh nói thích màu lam hả? Ôi đệch, hay anh không thích màu này hả?" Hạng Tây bỗng căng thẳng: "Nếu anh không thích thì em đi đổi cái khác cho, còn có màu đen, trắng, hồng, vàng, với cả.... màu lam nhạt. Anh thích màu lam nhạt không?"
"...Đeo giùm anh đi." Trình Bác Diễn hết cách đưa tay ra: "Anh có nói không thích màu này đâu."

"Dạ, làm em hết hồn." Hạng Tây cúi đầu đeo đồng hồ lên cho anh, rồi lại kéo tay anh qua ngắm: "Cũng hợp quá trời, đẹp!"

"Ừm." Trình Bác Diễn hôn lên tóc cậu: "Anh thích cái đồng hồ này lắm."

Hạng Tây bảo anh giơ tay xoay hai vòng, lui về sau, tiến đến trước xem hết mọi góc độ, sau đó mới vỗ anh: "Đẹp rồi."

"Xem đủ rồi chứ?" Trình Bác Diễn cười mở cửa xe ra: "Lên xe thôi."

"Còn không phải do đây là lần đầu tặng quà cho anh sao, nên phải hoàn mỹ một chút chứ." Hạng Tây lên xe.

"Kẹo que em tặng anh vẫn còn nằm trong tủ lạnh mà." Trình Bác Diễn nói.

"Không phải chứ!" Hạng Tây vô cùng kinh ngạc nhìn anh: "Đã bao lâu rồi? Bị hư rồi nhỉ? Chắc mọc nấm luôn rồi quá? Ôi chao, không phải anh có bệnh sạch sẽ hả, không phải rất chú ý vệ sinh sao, làm gì mà lại cất một cây kẹo lâu vậy..."
"Anh lấy màng giữ tươi bao lại để vào tủ đông. Vẫn chưa hư đâu, đợi hư rồi nói sau." Trình Bác Diễn cười nói.

"Có phải anh còn lấy ra liếm một cái rồi cất lại không?" Hạng Tây cười nói: "Hồi nhỏ em toàn ăn kẹo như vậy không đó. Mở bao ra, liếm một cái nếm mùi vị, sau đó thì gói lại cất vào trong túi. Một viên kẹo có thể ăn được đến mấy ngày. Em có thể hiểu được sâu sắc sự chân thành của người đã biến đường thành viên kẹo này luôn."

"Thần kinh." Trình Bác Diễn cười nửa ngày: "Dơ biết chừng nào."

"Khó lắm Bình thúc mới mua cho em ít đồ ăn vặt mà. Hồi nhỏ thì không được ăn, sau này lớn lên làm ra tiền rồi mới vững vàng. Vậy mới nói tiền đúng là tốt đẹp." Hạng Tây nói được một nửa bỗng nhiên vỗ chân một cái: "Phải rồi, nói tới tiền em mới nhớ, còn có cái này phải cho anh nữa."
"Còn có thứ khác nữa?" Trình Bác Diễn đang định khởi động xe, vừa nghe vậy thì dừng lại: "Hôm nay em nhặt được tiền hả? Có nhiều tiền thì cho anh đi, đừng có tiêu lung tung."

"Ừm." Hạng Tây cúi đầu lục lọi trong túi hồi lâu, rồi từ phía dưới cùng móc ra được một cái thẻ. Cậu dùng hai ngón tay kẹo lấy, đưa đến trước mặt anh, lại còn quơ quơ: "Cho anh mà. Cầm đi Tiểu Trình, vất vả anh lái xe mỗi ngày rồi."

"Đây là cái gì?" Trình Bác Diễn nhìn qua thấy không rõ. Hạng Tây cầm thẻ đưa đến gần sát mắt anh luôn rồi, anh buộc lòng phải ngửa ra sau mới thấy rõ được: "Thẻ ngân hàng?"

"Đúng đó anh." Hạng Tây gật đầu.

"Em làm thẻ rồi?" Trình Bác Diễn đang định nhận lấy thì Hạng Tây lại rụt tay lại. Anh nhìn Hạng Tây: "Sao vậy? Không cho anh xem hửm?"

"Cho anh xem chứ, đâu chỉ cho xem không đâu, em cho anh luôn mà." Hạng Tây kẹp lấy tấm thẻ quơ quơ: "Em làm đỡ ghiền tí thôi. Em đang cảm nhận cảm giác lúc vung tay lên, cho bạn trai của em một cái thẻ."
"Cảm giác thế nào?" Trình Bác Diễn còn giơ tay: "Đưa anh để anh gửi tiền vào thẻ giúp em hử?"

"Không phải đâu." Hạng Tây bắt lấy tay anh, rồi ấn cái thẻ vào lòng bàn tay anh: "Cái này cho anh đó. Sau này tiền của em đều để trong này. Cho anh."

Trình Bác Diễn nhìn thẻ trong tay, một hồi lâu mới hỏi ra: "Vì sao?"

"Không vì sao hết, em cầm thẻ của anh, anh cầm thẻ của em." Hạng Tây nói: "Thoải mái."

"Cục cưng à, anh cho em là thẻ anh không dùng nữa mà." Trình Bác Diễn ôm chầm lấy cậu, trán anh cụng vào trán cậu: "Em có ngốc không?"

"Em không ngốc đâu, em chỉ cảm thấy." Hạng Tây mỉm cười: "Muốn làm gì đó. Anh từng nói, cái này anh không thiếu, cái kia anh cũng có thừa, cái gì anh cũng có, còn có một người bạn trai đẹp trai nữa... Nhưng mà em cũng cần phải có thứ gì đó để đánh dấu trên người anh mới được, nên mới cho anh cái này. Em để lại tiền tiêu vặt cho mình rồi."
"Anh biết rồi." Trình Bác Diễn hôn cậu: "Anh sẽ nhận lấy."

"Mà chờ chút đã, em còn lời chưa nói hết." Hạng Tây đẩy anh ra, cởi giày rồi nâng một chân giẫm lên ghế ngồi, tay chống lên đầu gối, nâng cằm lên với Trình Bác Diễn: "Nhận lấy thẻ đi, muốn ăn gì, muốn mua gì, thích cái gì cứ quẹt."

Trình Bác Diễn nhìn cậu nở nụ cười, sau đó gật đầu: "Đã hiểu rồi thưa ông chủ."

"Không còn tiền thì... thì nói với anh*." Hạng Tây tiếp tục.

(*)Để anh cho giống kiểu đại gia nói chuyện :)))

"Hết tiền rồi thì phải làm sao?" Trình Bác Diễn hỏi.

"Hết tiền hả, hết tiền... hết tiền thì chờ đó." Hạng Tây nói được một nửa thì buồn cười: "Ấy, hết tiền thì chờ anh phát lương cho."

"Dạ." Trình Bác Diễn nhéo giọng nói: "Chao ôi, em cũng là người được bao dưỡng rồi này, vui quá đi."
"Lái xe." Hạng Tây vung tay lên.

"Tuân mệnh." Trình Bác Diễn khởi động xe: "Lát nữa đi ngang siêu thị mình ghé vào mua ít đồ ăn đi. Buổi tối em muốn ăn gì?"

"...Ăn thịt." Hạng Tây nói.

"Thịt bò? Vậy xào ớt xanh thịt bò cho em nhé." Trình Bác Diễn nói.

"Mua thêm ít xương sườn đi, em làm chua ngọt... Chúng ta đi ăn ngoài đi." Hạng Tây nói.

"Thêm cái bông cải xanh nữa, cái này cũng xào chung với thịt được."

"Đi nhà hàng trà."

"Trong nhà còn có rong biển nữa, nấu canh rong biển cũng được. Nếu em còn thèm thì mình làm rong biển trộn..."

"Trình Bác Diễn anh cứ chờ đi, sớm muộn gì em cũng sẽ thu thập anh."

"Giã thêm ít tỏi."

"Anh chờ đi!"

- HẾT CHƯƠNG 88 -


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện