Nếu như trái tim em vẫn không thay đổi, sau này em không cần phải gọi anh là anh rể nữa.
Nguyên Nghị khẽ nói: “Xin lỗi Xán Xán, là do anh không tốt, đã làm cho em phải buồn lòng.”
La Xán Xán không biết ý anh là gì nhưng nước mắt bỗng chảy ra. Có thể trong mắt người khác cô không có tư cách để buồn nhưng cô lại không kiềm chế được.
Tay của Nguyên Nghị từ cằm, dời xuống đến khóe mắt cô.
“Xán Xán, em đừng khóc, là anh sai. Anh không nên thờ ơ, lạnh lùng với em.” Nguyên Nghị nhẹ nhàng an ủi, trong mắt anh có vẻ buồn phiền.
La Xán Xán đau lòng đến tột đột, lúc này anh không nói gì. Nước mắt cô không ngừng chảy, giống như những giọt nước mắt kìm nén suốt mấy năm qua.
La Xán Xán chưa bao giờ khóc trước mặt anh nên khi nhìn thấy nước mắt cô rơi thì trong lòng anh cũng cảm thấy thật khó chịu. Anh không biết phải làm thế nào để La Xán Xán ngừng khóc, rụt bàn tay từ trên mặt cô xuống, rồi vội ôm cô gái nhỏ trước mắt, để cô khóc trong lòng mình.
Nhà ga nhộn nhịp, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào họ. Cơ thể của Nguyên Nghị không nhúc nhích, khuôn mặt của La Xán Xán vùi vào lồng ngực anh, vừa khóc vừa run rẩy.
La Xán Xán đau lòng làm Nguyên Nghị cũng rất buồn. Mấy này nay đúng là anh cố tình xa lánh cô. Muốn cắt đứt một phần tình cảm này, vì anh không muốn thấy cô bị chỉ trích. Nhưng dường như suy nghĩ của anh đã quá đơn giản. Xa lánh và tránh né không phải là cách để giải quyết vấn đề. Chưa kể, bây giờ cô vẫn là con gái của gia đình họ La. Nhìn cô buồn, trong lòng anh cũng không chịu nổi.
Anh yên lặng ôm cô và thề sẽ không bao giờ làm cô khóc nữa.
Rất lâu sau đó, tiếng nức nở của La Xán Xán càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng, cô hết khóc, cơ thể cũng không còn run rẩy. Cô ổn định lại tinh thần, giơ tay lên đẩy Nguyên Nghị ra, cũng không dám nhìn anh vì đôi mắt cô rất đỏ, chắc chắn rất khó nhìn. Cô không biết vì sao anh đột nhiên lại nói như vậy, không biết vì sao anh ôm cô, không biết ý anh là gì.
“Đưa thẻ căn cước của em cho anh.” Nguyên Nghị nói một câu với La Xán Xán.
Cô không hiểu nhưng vẫn lấy thẻ căn cước ra đưa cho anh.
“Chờ anh.” Nguyên Nghị nói hai chữ liền quay lưng đi đến chỗ bán vé.
La Xán Xán xoay người, ánh mắt nhìn theo Nguyên Nghị, thấy anh đi đến trước quầy bán vé. Rất nhanh Nguyên Nghị quay người, đi đến phía cô.
“Hoàn tiền vé.” Nguyên Nghị nhìn cô nói.
“Vì sao lại trả vé của em?” Ánh mắt La Xán Xán nhìn nơi khác.
“Ăn cơm trưa xong chúng ta cũng về Bắc Thành.”
La Xán Xán nhỏ giọng hỏi: “Tại sao?”
“Em muốn ở đây chờ hơn mười một tiếng?” Nguyên Nghị cười.
Hóa ra là như vậy. La Xán Xán nói: “Em không đến nhà anh ăn cơm trưa.”
“Chỉ hai chúng ta. Ăn xong sẽ rời đi.”
Nguyên Nghị lái xe đến một quán cơm ở phía Tây trung tâm Thanh Đảo. Vì thời gian còn sớm, trong quán ăn không có khách hàng khác. Nguyên Nghị và La Xán Xán tìm chỗ ngồi xuống.
La Xán Xán vẫn không lên tiếng, vì vậy Nguyên Nghị thay cô gọi một phần bít tết. Anh biết rõ khẩu vị của cô.
La Xán Xán quay đầu, đưa mắt nhìn cửa kiếng. Nhớ lại những lời anh vừa nói lúc nãy, rồi sau đó anh ấy lại còn ôm mình. Liệu có phải là do cô nhớ lầm hay không?
Nguyên Nghị cười nhìn cô: “Em ngồi ngây ra đó làm gì?”
La Xán Xán quay đầu lại, không được tự nhiên nhìn Nguyên Nghị. Cô cứ nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không ra, chỉ sợ là do mình đa tình. Cô cẩn thận hỏi: “Vừa rồi…anh rể, anh có ý gì?”
Nguyên Nghị cười: “Trong lòng em nghĩ sao thì là vậy đó.”
Mặt cô đỏ ứng lên, vội nói: “Em…không có nghĩ gì hết.”
Nguyên Nghị ho khan, trịnh trọng nói: “Anh thích em.”
Trái tim La Xán Xán bỗng chốc nhảy cẫng lên. Giọng anh nói vô cùng trịnh trọng, không phải là đang đùa với mình. Cô vui vẻ đó, nhưng trong lòng lại có phần chua xót. Cho đến bây giờ cô cũng chưa mơ mộng xa vời là anh sẽ nói như vậy. Cô cứ lặng thầm yêu anh như vậy cũng đã nhiều năm rồi, cũng không dám bày tỏ, chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày này. La Xán Xán không thể nhìn thẳng vào mắt anh, còn không dám tin đây là sự thật, chỉ sợ bản thân mình ảo tưởng.
Cô lại nghe Nguyên Nghị nói tiếp: “Nếu như trái tim em vẫn không thay đổi, sau này em không cần phải gọi anh là anh rể nữa.”
La Xán Xán nhìn anh, xúc động đến mức không nói nên lời. Sau này anh sẽ không còn là anh rể của mình nữa sao?
Nguyên Nghị vừa nói xong, thấy bộ dạng không dám tin đó của cô khiến anh không kìm được lòng mình mà mỉm cười.
“Nếu không phải anh rể, thì phải gọi là gì?” Cô lẩm bẩm.
Bản thân cô cần một đáp án chính xác.
Nguyên Nghị cười hỏi: “Cho anh làm bạn trai của em nhé, có được không?”
Anh nói ra câu mà cô muốn nghe nhất. Trái tim cô không tự chủ được mà đập loạn xạ, cô xúc động đến mức chảy nước mắt.
Nguyên Nghị đưa tay lau đi nước mắt của cô, lại một lần nữa hạ giọng hỏi: “Anh có thể không?”
La Xán Xán vội vàng gật đầu, gật liên tục không ngừng nghỉ.
“Xán Xán, em đừng khóc. Không lẽ em tính làm người đẹp khóc nhè à?” Nguyên Nghị nói.
“Do em vui mừng quá.” La Xán Xán ngại ngùng xen lẫn vui mừng, môi không ngừng mấp máy.
Anh nhìn cô vừa khóc vừa cười, trong lòng thở dài.
“Anh rể, tại sao anh lại…” Sau khi cô bình tĩnh lại cất tiếng hỏi.
“Điều đầu tiên, em đừng gọi anh là anh rể nữa.” Nguyên Nghị nhìn cô. La Xán Xán không hề biết, trên thực tế anh cũng không phải là anh rể của cô. Anh nói: “Gọi tên anh.” Nguyên Nghị thấy cô cười ngượng ngùng, cố ý nói: “Em gọi tên đi, anh sẽ nói cho em nghe câu trả lời.”
“Nguyên…Nghị.” Cô ngượng ngùng kêu lên từng tiếng một, nhưng giọng nhỏ đến cực hạn. La Xán Xán nhìn anh, đợi chờ câu trả lời.
Nguyên Nghị chậm rãi nói: “Đó là bởi vì không bỏ em được, anh không đành lòng để em khóc.”
Miệng cô cong lên.
“Khi em khóc…” Nguyên Nghị đang nói giữa chừng.
La Xán Xán đã vội nói tiếp: “Rất khó coi phải không?”
Nguyên Nghị nói tiếp câu của mình: “Anh rất đau lòng.”
Anh gọi hai phần bít tết. Lúc ăn, Nguyên Nghị trở phần thịt của La Xán Xán, xác định là đã chín đều mới đưa đến trước mặt cô.
Ăn xong bữa trưa, cả hai nghỉ ngơi một hồi. Nguyên Nghị lái xe trở về Bắc Thành. La Xán Xán hỏi, anh không nói không rằng mà đi như thế người nhà có ai biết không, thì anh trả lời là đã nói với ba mẹ rồi. Cô còn hỏi thêm là anh định khi nào trở về, Nguyên Nghị nói tối hôm qua anh đã đến Thanh Đảo. Bởi vì sau khi điều tra vụ tai nạn máy bay anh ở Los Angeles xong thì bay thẳng ra Thanh Đảo.
“Bên anh đã điều tra xong rồi sao? Nguyên nhân dẫn đến tai nạn là gì vậy anh?” La Xán Xán không kiềm được tính tò mò.
Nguyên Nghị vừa lái xe vừa nói: “Do cơ