La Xán Xán gõ cửa hai cái, cánh cửa mở ra từ bên trong.
Người mở cửa là ông La. Ông La nhìn thấy La Xán Xán thì rất vui, nhưng khi thấy Nguyên Nghị bên cạnh, ông sững người một lúc rồi mỉm cười, và nói với hai người: “Vào đi.”
La Xán Xán và Nguyên Nghị bước vào cửa. Bà La đang phơi quần áo trên ban công, lúc quay đầu lại, thấy La Xán Xán và Nguyên Nghị thì sắc mặt bà bỗng thay đổi.
La Xán Xán và Nguyên Nghị đồng thanh gọi: “Mẹ.”
Tiếng gọi này càng Khiến sắc mặt của bà La khó coi hơn, bởi những người không biết gì sẽ nghĩ La Xán Xán và Nguyên Nghị là vợ chồng. Bà không phơi quần áo nữa, nhìn hai người họ và hỏi: “Sao hai đứa lại đi cùng nhau?”
La Xán Xán nói: “Cách đây không lâu, bố bảo con sắp xếp thời gian về nhà một chuyến.”
Bà La nhìn La Xán Xán: “Mẹ chỉ kêu con về, không nói dẫn người khác về.”
Nguyên Nghị lập tức nói: “Mẹ, là con muốn về với Xán Xán.”
Bà La liếc nhìn Nguyên Nghị. Lần này, nét mặt bà nhìn Nguyên Nghị, thậm chí còn khó coi hơn lần trước. Nhưng bà không nói chuyện với anh, mà nói thẳng với La Xán Xán: “Xán Xán, theo mẹ lên đây!”
La Xán Xán và Nguyên Nghị nhìn nhau. Nguyên Nghị nói: “Đi đi, anh đợi em ở đây.”
Thấy La Xán Xán và Nguyên Nghị như thế, bà La giận dữ quát: “Xán Xán!”
La Xán Xán theo bà La lên lầu, vào phòng ngủ của La Xán Xán.
Ông La và Nguyên Nghị ở trong phòng khách. Ông La nói với Nguyên Nghị: “Con ngồi đi.”
Nguyên Nghị nói “Cảm ơn bố” rồi ngồi xuống ghế sofa. Ông La ngồi xuống đối diện Nguyên Nghị. Ông nghĩ một lát rồi nói: “Lần trước trời vừa sáng con đã đi, ngay cả bữa sáng cũng không ăn.”
Nguyên Nghị cười: “Không sao đâu ạ.”
Lần trước Nguyên Nghị quỳ xuống trước mặt hai vợ chồng họ, mỗi lần ông La nghĩ đến chuyện này thì không thoải mái mấy nhưng ông không biết nói ra thế nào. Bây giờ, ngồi trong phòng khách với Nguyên Nghị không tiện nói gì, nên không nói.
Nguyên Nghị nhớ La Xán Xán đang ở lên lầu với bà La nên cũng im lặng.
Trong phòng ngủ của La Xán Xán, cô và bà La cùng ngồi trên giường. La Xán Xán gọi “Mẹ”, sau đó nói: “Con và Nguyên Nghị đang yêu nhau.”
Bà La kiểm soát cảm xúc của mình, lời nói ẩn ý sâu xa: “Xán Xán, Nguyên Nghị là anh rể của con, sao con có thể ở với anh rể được? Có phải con hồ đồ rồi không?”
La Xán Xán lắc đầu: “Con không hồ đồ. Con thích anh ấy từ lâu rồi, khi anh ấy còn chưa là anh rể. Con biết mẹ và bố có thể không thể chấp nhận ngay được. Con hy vọng bố mẹ có thể từ từ chấp nhận điều đó.”
“Cái gì mà từ từ chấp nhận? Bố mẹ không bao giờ chấp nhận một mối quan hệ như thế này. Xán Xán, con có bị tình yêu làm mờ mắt không? Con không biết tụi con ở bên nhau sẽ bị chỉ trỏ, bị phỉ nhổ nhục mạ sao?”
La Xán Xán cắn môi, nói: “Con biết.”
Bà La nhíu mày: “Con chịu đựng nổi không?”
La Xán Xán đáp: “Con sẵn sàng chịu mọi chỉ trích.”
“Còn Tây Tây, con là dì của con bé. Tây Tây chắc chắn sẽ không muốn con trở thành mẹ kế!”
“Tây Tây vẫn còn nhỏ, Nguyên Nghị và con sẽ để con bé từ từ thích nghi.”
“Xem ra con vẫn kiên quyết muốn ở bên cạnh anh rể của mình?” Bà La cao giọng nói.
La Xán Xán gật đầu: “Dạ.”
“Mẹ không đồng ý! Tốt nhất là con nên chia tay nó ngay lập tức! Mẹ không muốn nghe những lời nói đó!”
La Xán Xán nhìn bà La, cầu xin: “Mẹ, mẹ đồng ý đi. Mấy năm qua con chỉ yêu mỗi Nguyên Nghị. Con lớn như vây rồi nhưng đây là lần đầu tiên con cầu xin mẹ…”
“Tại sao con bướng bỉnh như vậy? Con không nghe lời mẹ đúng không?” Cuối cùng, bà La không thể kiềm chế cơn giận mà bất ngờ đứng dậy, chỉ vào La Xán Xán: “Con không quan tâm người khác nói con không biết xấu hổ sao? Con không quan tâm đến việc bố mẹ cũng sẽ bị chỉ trỏ sau lưng? Trong mắt con chuyện này không là gì đúng không?”
Mũi La Xán Xán cay cay, cô lớn tiếng: “Mẹ!”
“Đừng gọi tôi là mẹ! Nếu cô gọi tôi là mẹ thì lập tức đi chia tay Nguyên Nghị đi!”
La Xán Xán lắc đầu: “Con không, con không chia tay Nguyên Nghị.”
La Xán Xán nói xong liền nghe thấy tiếng “bốp”. Khuôn mặt trắng bệch của cô hiện lên năm ngón tay. Cả mặt đau rát. Cô ngước nhìn mẹ, nghe bà nói: “Cô không nghe lời tôi sao? Còn muốn làm chuyện xấu hổ để người ta khinh bỉ à?”
Nước mắt của La Xán Xán lăn dài, cô nói: “Con sẽ không chia tay Nguyên Nghị, con sẽ không chia tay Nguyên Nghị.”
Nói xong, cô mở cửa, vội vã xuống lầu, đi qua phòng khách và rời khỏi nhà.
Nguyên Nghị ngay lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, đuổi theo