Pt.11
Tống Triết bày ra vẻ mặt không thể tin nổi:
“Vậy mà trước đây tôi còn thích cậu…. Tô Mộ An, cậu thật đáng sợ.”
“Làm phiền tránh đường.”
Trình Phong không biết đến từ lúc nào.
“Tôi và An An còn có việc, cậu nói xong rồi thì mời đi cho, mà chưa xong cũng đừng nói nữa, chúng tôi không có nhiều thời gian.”
“...”
Tống Triết ngơ ngác.
Tôi còn chưa kịp nắm bắt tình hình thì Trình Phong đã vỗ nhẹ lên đầu tôi, nói:
“Bố mẹ còn đang đợi ở nhà.”
À, đúng rồi, hôm nay tôi còn có hẹn đến nhà cậu ăn cơm…
Nhưng mà câu này nghe có vẻ không đúng lắm…
Trên đường đi, tôi một mực đòi vào trung tâm thương mại mua chút quà.
Một mặt vì không muốn đi tay không, một mặt vì muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với sự giúp đỡ của hai bác ngày hôm ấy.
Trình Phong càm ràm hai câu, cuối cùng cũng để tôi tuỳ ý lựa chọn.
Đến lúc tôi đã xong xuôi vẫn thấy cậu đang nghiên cứu gì đó.
“Cậu mua gì đấy?”
“Đồ ăn vặt.”
“...”
Đã lớn chừng này rồi…
Về đến nhà Trình Phong, hai bác đều vô cùng phấn khởi.
“An An đến rồi hả? Mau vào đây! A Phong nói cháu thích nhất cá chua ngọt, bác làm sắp xong rồi.”
Trình Phong làm sao biết được cả sở thích này.. đầu tôi ong ong cả lên, nhưng vẫn vội vàng chạy vào muốn phụ một tay.
“Bác gái, để cháu giúp bác.”
“Hai đứa cứ nghỉ ngơi đi. Lão Trình, xuống đây!”
Bác trai cười ha ha đi tới, lúc đi tới chỗ tôi còn giơ ngón tay cái lên:
“A Phong trước giờ đều ngang bướng, bây giờ cuối cùng cũng có người trị được nó rồi. An An 10 điểm!”
Lúc đã an vị trên sofa, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu.
Sau đó, Trình Phong lấy ra một
hộp thịt, khẽ gọi: “Đến giờ ăn rồi.”
Tôi tò mò nhìn sang, một chiếc bóng tròn tròn, cam cam vụt qua.
“Quất Tử??”
“Sao mày lại ở đây?”
Quất Tử chạy tới dụi đầu vào chân tôi rồi cúi đầu ăn một cách ngon miệng.
Trình Phong hắng giọng:
“Phí công nuôi nấng mày, đồ vô lương tâm.”
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, Trình Phong ngẩng đầu lên, vừa cười vừa nói:
“Làm sao, không cho người khác chăm sóc nó hả?”
14.
“Trình Phong.”
“Ơi?”
Tôi day day trán, tự nhiên không biết phải tiếp lời như thế nào.
Trình Phong hất hất hàm, bắt đầu phàn nàn:
“Ngày trước không biết nó ăn khoẻ như thế, lại còn vừa dữ vừa khó dỗ dành. Khó khăn lắm mới quen hơn một chút thì giờ lại lật mặt rồi.”
“Cậu không thích nó thì đưa nó về nhà làm gì?”
“Ai nói tôi không thích.”
Trình Phong dựa người vào ghế, nhướng mày.
“Dữ tôi cũng thích, rõ là đáng yêu.”
“...”
Thật không hiểu được logic của cái người này.
Có điều bữa ăn ngày hôm đó thật sự rất vui, bác gái và Trình Phong không ngừng gắp đồ ăn cho tôi, suýt nữa thì không ăn hết.