“Cậu đỏ mặt tức là ngầm thừa nhận rồi nhé?”
“...”
Nói rồi không đợi tôi trả lời, cậu đã đặt một nụ hôn ấm nóng lên trán tôi.
Quất Tử từ đó trở thành thành viên mới của gia đình Trình Phong.
Về phần tôi, Trình Phong cũng suốt ngày thao thao bất tuyệt về việc sẽ đưa tôi vào sổ hộ khẩu nhà cậu ấy.
"Thiếu gia, đây không phải là chuyện mà độ tuổi của cậu nên suy nghĩ đâu."
"Cậu thật sự nghĩ là chỉ có mình tôi suy nghĩ sao?"
Nghĩ đến dạo gần đây đi đâu cũng thấy quảng cáo bất động sản nhà họ Trình, tôi đâm ra chột dạ, vội lảng sang vấn đề khác.
"Cậu làm bài xong chưa?"
"Lão Tôn biết vụ đó rồi, mắng tôi hơn nửa tiếng đồng hồ, nói tôi b.ắt n.ạt cậu."
Vừa nói xong, Tề Tiểu Tiểu đã nhắn tin tới.
"Nghe nói Tô Dịch Thanh nghỉ học rồi đó."
Trận tai nạn lần đó đã khiến bố tôi phải cắt bỏ một bên chân, Triệu Minh Phương thì phải nằm trong ICU một tháng, lúc tỉnh lại thì không nói được bình thường nữa, cần phải có người túc trực 24/24.
Tiền mất, tật mang, ly hôn chóng vánh.
Với tình hình đó, Tô Dịch Thanh không còn tâm trạng học tập cũng là điều dễ hiểu.
Về phần Tống Triết, cậu ta cũng sớm ôm dò chạy xa rồi.
Tiểu Tiểu thấy tôi không nói gì, lại nhắn tiếp:
“Đúng
là người đang làm, trời đang nhìn! Đáng đời!”
Trình Phong tò mò hỏi:
“Sao thế?”
Tôi đưa điện thoại cho cậu xem, chống cằm nói:
“Bạn gái cậu chính là một cô gái vô tình như thế đó, bạn học Trình hối hận vẫn còn kịp.”
“Sao cậu lúc nào cũng nghĩ mình là vai phản diện thế?”
Trình Phong ghé sát vào tai tôi, thì thầm:
“Cậu không biết là cậu đáng yêu lắm à? Tức giận cũng đáng yêu.”
Vành tai như bị thiêu đốt, tôi đứng dậy muốn ra khỏi đó nhưng lại bị Trình Phong giữ lại.
“Cảm ơn cậu.”
Tôi mở to mắt, chưa hiểu chuyện gì thì cậu lại nói tiếp:
“Cảm ơn cậu suốt bấy nhiêu năm qua đã chăm sóc bạn học Tô Mộ An, để cậu ấy có thể lớn lên mạnh khoẻ, bình an, để tôi có thể gặp được cậu ấy.”
Mắt tôi đỏ hoe, cười đáp:
“Cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã đợi cậu ấy, yêu cậu ấy.”
~end~