An Duyệt Hiên nhìn hai vị hoàng tử như có điều khó nói, Thất hoàng tử vỗ vai cười hỏi:
“Sao vậy? Có gì huynh cứ nói đi.”
“Không có gì, ta chỉ đang nghĩ xuống suối bắt cá mang về cho tổ mẫu, lúc nãy nhìn mọi người hẳn là chưa no, có muốn cùng nướng cá ăn một chút không?”
“Cá nướng? Món này ngon lắm, nhưng ta muốn tự mình bắt.”
Nói xong Nhị công chúa định nhảy xuống suối, Lục hoàng tử nhanh tay bắt lấy:
“Muội còn làm loạn ta liền bắt muội về cung.”
Một nữ nhi mà lại to gan nhảy xuống suối trước mặt nhiều người, y phục ướt hết thì biết làm thế nào, Lục hoàng tử hung hăng trừng mắt với tiểu muội không biết nặng nhẹ này.
“Công chúa người xem, cứ để nam tử bọn họ bắt cá, chúng ta nhóm lửa sẵn đợi họ mang cá về, người thấy thế nào?”
Uyển Lâm nhỏ giọng dụ dỗ, quả nhiên Nhị công chúa cao hứng gật đầu, ngoan ngoãn đi theo. Lục hoàng tử trợn tròn mắt, lúc nào thì muội muội này nghe lời như thế, cô nương này thật giỏi, chớp mắt đã thu phục được muội muội hắn. Lại không phát hiện khoé môi khẽ nhếch lên, tâm cũng mềm đi chút ít.
Ở bên này ba cô nương hì hục nhóm lửa, ba nam nhân cũng xuống suối bắt cá. Hai vị hoàng tử thập phần nhiệt tình, trải nghiệm công việc bình dị này. Trong lúc nhóm lửa, Nhị công chúa thấy túi hương bên hông của Uyển Lâm, chỉ vào nói:
“Túi hương thật đẹp, tỷ tỷ thật khéo tay.”
Uyển Lâm gỡ túi hương xuống, đưa cho Nhị công chúa xem:
“Đây cũng không phải do tiểu nữ làm, là do Thu Nga bên cạnh thần nữ làm ra.”
“Ta đã gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ, thì sau này tỷ phải gọi ta là muội muội, nếu không ta sẽ không thích tỷ nữa, cũng không trả nó lại cho tỷ.”
Nhị công chúa mất hứng kêu lên. Lại cầm túi hương chạy về phía khu rừng, Uyển Lâm và Nguyệt Lan hoảng hồn đuổi theo, sợ công chúa lạc mất. Ba nam nhân bận rộn bắt cá, nhìn sang tưởng rằng họ đang chơi trò đuổi bắt, xung quanh nhiều thị vệ như thế cũng không có chuyện gì được, nên quay lại tiếp tục bắt cá.
Nhị công chúa càng chạy càng xa, Uyển Lâm và Nguyệt Lan vừa đuổi kịp, định bắt tay Nhị công chúa, bỗng ầm một tiếng, ba người rơi xuống hố. Này chẳng phải cái hố lúc nhỏ họ té xuống sao? Cùng một chỗ lại té đến hai lần, đúng là đần hết biết.
Uyển Lâm xem xét Nhị công chúa, sợ nàng bị thương, lại xem xét Nguyệt Lan ở bên cạnh. Cũng may họ chỉ bị trầy nhẹ, nhưng mà cái hố này không có bẫy thú, vậy tại sao lại có người cố tình che đậy, chẳng lẽ…
Lúc này đột nhiên có một con mãng xà lớn lao xuống, nhắm thẳng về hướng Nhị công chúa định mổ tới, Uyển Lâm vội kéo Nhị công chúa qua một bên. Mãng xà tiếp tục lao tới lần nữa, cái hố vốn không lớn, căn bản không còn chỗ tránh né, Uyển Lâm không chút nghĩ ngợi liền chắn trước mặt Nhị công chúa, lại đẩy Nguyệt Lan sang một bên, chuẩn bị nhận vết cắn từ con rắn này. Bỗng nhiên ánh sáng loé lên, con rắn bị một kiếm cắm vào đầu, không thể di chuyển, một bóng đen phi thân xuống mang con rắn ra khỏi hang. Vừa lúc Lục hoàng tử, Thất hoàng tử cùng An Duyệt Hiên chạy tới.
“Mọi người không sao chứ?”
An Duyệt Hiên lo lắng hỏi. Vừa nghe tiếng hét ba người đã dùng khinh công bay đến đây, nhìn thấy hắc y nhân xách lên
một con rắn to liền rùng mình, sợ là ba người gặp chuyện.
“Tỷ tỷ, tỷ có sao không? Tỷ tỷ, đều là lỗi tại ta” Nhị công chúa khóc nức nở.
“Lâm nhi, sao muội khờ vậy, lại đẩy ta ra, đáng lẽ phải để ta ngăn chặn thay muội, đằng này…”
Nguyệt Lan còn chưa hoàng hồn cũng nước mắt giọt ngắn giọt dài rơi xuống. Biểu muội thật là khờ, lại lấy thân mình che chở nàng và Nhị công chúa, nàng ngoài cảm động còn có tự trách, biểu tỷ như nàng thật quá vô năng rồi.
“Ta không sao, mọi người đừng lo lắng.”
Uyển Lâm cố tỏ ra bình tĩnh nhưng khuôn mặt xanh mét lại tố cáo ngược lại.
An Duyệt Hiên phân phó thị vệ mang dây thừng đến. Trước khi đến đây Nguyệt Lan cứ lầm bầm đòi mang dây thừng theo, còn nói dùng để leo xuống cái hố này, hắn cũng mặc nàng hồ nháo, giờ lại thực sự dùng đến.
Ba cô gái được kéo lên, mọi người cũng không còn hứng thú nướng cá gì nữa cả, ngay cả ba vị nam nhân trong lúc vội vã làm ướt y phục cũng chưa kịp thay. Nguyệt Lan tóm tắt lại một lượt mọi chuyện xảy ra, ngoại trừ nàng và Nhị công chúa ra, bốn người còn lại đều chau mày. Đây rõ ràng là nhắm vào Nhị công chúa, nếu không tại sao mãng xà lại một mực lao vàng nàng? Nhưng Nhị công chúa lại đắc tội với ai mà khiến cho họ bày mưu với nàng như vậy?
Một thị vệ nói thầm vào tai Lục hoàng tử, hắn gật đầu cho người lui ra.
“Con mãng xà quả thật bị người ta hạ dược, chỉ biết điên cuồng tấn công theo mùi hương nhất định” nói xong lại nhìn về phía Uyển Lâm.
Hoá ra người họ muốn hại là nàng, không phải Nhị công chúa. Xem ra bên cạnh nàng có nội gián, mới có thể giúp kẻ khác hoàn thành kế hoạch này.
“Tỷ tỷ, may mà có tỷ, nếu không ta thực sự bị mãng xà nuốt vào bụng rồi. Tỷ là ân nhân cứu mạng của ta, sau này tỷ có chuyện gì cần, ta tuyệt đối không chối từ.”
Nhị công chúa khóc từ nãy đến giờ, giọng cũng lạc đi, nhưng vẫn nắm tay Uyển Lâm không buông. Nàng ta không hiểu, thật ra nàng ta chính là bị Uyển Lâm liên lụy. Mà địa vị của Uyển Lâm trong lòng nàng ta lại cao thêm một bậc.
“Nhị công chúa đã hoảng sợ như vậy, mời nhị vị hoàng tử đưa công chúa hồi cung, thần và muội muội sẽ đưa Lâm nhi an toàn trở về.”
An Duyệt Hiên vội chen ngang, chuyện này hắn nhất định tra rõ, không thể để Lâm nhi bị oan ức.
Lục hoàng tử mặt lạnh kéo Nhị công chúa rời đi, Thất hoàng tử cũng cùng trở về, trước khi đi còn nhìn về phía Uyển Lâm một cái.