Hai ngày sau, An Quốc Công gia cùng phu nhân và lão thái quân đến thăm Uyển Lâm. Đại biểu ca cùng Nguyệt Lan đi theo phía sau, trước hết đến chào tổ mẫu và phụ thân nàng. Hành động này của An Quốc Công phủ lọt vào mắt người khác xem như là muốn nối lại quan hệ thông gia với Thị Lang phủ, lúc trước Đại phu nhân thanh tu đã truyền ra nhiều lời đồn đãi không hay, hiện giờ An Quốc Công gia đích thân đến thăm viếng lại khiến lời đồn lắng xuống, nhưng mục đích cuộc viếng thăm này cũng chỉ có họ mới biết.
“Đã nhiều năm không gặp, tỷ vẫn khí thế như xưa. Đáng lý ta nên tới thăm tỷ, nhưng lão bà ta xương cốt không tốt, thường xuyên đau ốm, mong tỷ đừng trách” lão phu nhân Đông thị tươi cười nói.
Hừ, không trách mới lạ. Bà ta hà khắc với con gái bà thế nào, không phải bà không biết, còn ở đây giả vờ. Nghĩ vậy nhưng lão thái quân vẫn tươi cười đáp lời:
“Đều là người một nhà, cần gì khách khí.”
Đây là chừa chút thể diện cho Uyển Lâm, nếu không lúc con gái bà bỏ đi, bà đã náo cho Thị Lang phủ người ngã ngựa đổ rồi.
Hàn huyên mấy câu vô nghĩa, Phạm Trác liền bắt đầu nịnh hót:
“Đại ca, huynh ở trong triều địa vị càng ngày càng cao, vẫn là đại ca tài giỏi, không như tiểu đệ làm mãi vẫn là chức Lễ Bộ Thị Lang nhỏ nhoi.”
Lời này rõ ràng là trách cứ, ngươi thì địa vị cao mà lại không chịu giúp thân thích, để hắn làm bao nhiêu năm vẫn là Lễ Bộ Thị Lang bé nhỏ, đây cũng là nhắc nhở An Quốc Công, nên ra sức giúp hắn một chút.
Mọi người trong An Quốc Công phủ mặt không biểu tình gì, Lễ Bộ Thị Lang da mặt dày không người nào không biết, nịnh hót, tham lam, trong quan trường không ai thèm kính trọng, bởi vậy dù nịnh hót, quà cáp thế nào cũng không ai nâng đỡ, chỉ tội cho Uyển Lâm, sau này hôn sự e rằng càng thêm khó.
“Ta sẽ để ý, khi nào có vị trí trống sẽ bảo người phía dưới cân nhắc.”
An Quốc Công gia mặt lạnh đáp lại, cũng không hứa hẹn chính xác. Nếu có vị trí trống thì chỉ là cân nhắc, cũng không nói chắc sẽ đưa hắn lên. Nhưng nghe câu đó hai mẹ con Phạm Trác đã cao hứng vạn phần. Lúc này càng thêm nhiệt tình tiếp đãi. Mấy di nương, thứ xuất từ nãy đến giờ vẫn im lặng không dám lên tiếng, trong lòng âm thầm ghen ghét xuất thân của Đại phu nhân, càng hận Uyển Lâm được trên dưới An Quốc Công phủ che chở.
Nói chuyện một lúc An lão thái quân nói muốn đến tiểu viện của Uyển Lâm ngồi một chút, Phạm Trác đương nhiên đồng ý, còn mời mọi người lát nữa đến dùng cơm.
Tuyết Lâm viện của Uyển Lâm lấy mộc mạc làm chủ, xây một hồ nước nhỏ trong vắt, dưới đáy hồ xếp các loại đá màu, bên trong thì nuôi các loại cá nhỏ nhiều màu, trong sân trồng đào, cúc, lan,...đa dạng các loại hoa, đảm bảo mùa nào cũng sẽ có hoa nở. An lão thái quân hài lòng gật đầu, đứa cháu gái này giống hệt con gái bà, yêu thích hoa cỏ tươi mới, những người như thế thường có tâm hồn phóng khoáng, không thích ganh đua với đời.
“Ngoại tổ mẫu, cậu, mợ, biểu ca, biểu tỷ, đã khiến mọi người lo lắng, là Lâm nhi không đúng.”
“Ta biết không phải lỗi của con, cũng may là các con đều không sao, còn cứu được Nhị công chúa. Mấy hôm nay hoàng thượng có khen ngợi con trước mặt ta, còn nói đợi có dịp con vào cung, nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh.”
An Quốc Công rất hài lòng về Uyển Lâm, nữ nhi chảy huyết mạch An gia phải can đảm như vậy mới đúng, đồng thời có chút đau lòng, con bé mới 14 tuổi đã phải tự cường, nữ nhi nhà mình năm nay đã 15 tuổi mà vẫn còn ngây thơ, hoạt bát, không màng thế sự.
“Biểu muội, thứ muội nhờ ta chuẩn bị ta đã bảo người mang đến, tiếp theo muội muốn làm gì?”
An Duyệt Hiên gấp gáp hỏi, Uyển Lâm viết cho hắn một bức thư, nhờ hắn bắt một ít rắn mang đến, chỉ cần trừ rắn độc là được. Hắn
bẩm báo chuyện này với phụ thân, người nói cứ làm theo ý nàng, khi nào cần thiết ở phía sau giúp nàng là được, nếu nàng không thể tự bảo vệ mình thì làm sao sống được ở Thị Lang phủ. Người nhà An Quốc Công muốn đón nàng về cũng không phải chuyện dễ, càng không hợp lẽ thường, trước cứ chờ xem sao đã.
“Biểu ca, muội chỉ muốn lôi hung thủ ra ngoài ánh sáng, huynh cứ yên tâm, sẽ không tổn hại gì đâu” Uyển Lâm điềm nhiên trả lời.
“Đây là hai ám vệ ta mang đến, sau này hãy để họ bảo vệ con.”
An Quốc Công lời ít ý nhiều, thật làm Uyển Lâm cảm động muốn rơi lệ. Đây hẳn là hai cao thủ mà An Quốc Công phủ bồi dưỡng, tuy không bằng ám vệ hoàng gia nhưng cũng không kém là bao, cao thủ như vậy hao phí khổng lồ, vậy mà người lại không tiếc tặng cho nàng một lúc hai người, sao có thể không cảm động cho được.
“Tề Phong, Tề Thịnh xin ra mắt chủ tử.”
Hai nam tử đứng ra hành lễ khiến Uyển Lâm không biết làm sao.
“Được rồi Lâm nhi à, con đừng từ chối tâm ý của cậu con. Lúc nghe tin con xảy ra chuyện mọi người ai cũng lo lắng không yên, giờ có thêm người bảo vệ con như vậy chúng ta mới yên tâm phần nào.”
An lão thái quân cầm tay Uyển Lâm nhẹ nhàng khuyên bảo, chỉ sợ nàng từ chối.
“Vậy Lâm nhi xin cảm tạ cậu, con sẽ cẩn thận, không để bản thân nguy hiểm.”
An Quốc Công hài lòng gật đầu. Nói xong chính sự mọi người đến đại sảnh dùng cơm, trước khi đi Uyển Lâm ra hiệu cho Thu Nga và Quách mama, hai người họ nhẹ gật đầu biểu thị đã biết, sau đó mới theo chân mọi người cùng đi.
Bữa cơm xong xuôi, An lão thái quân chuẩn bị cáo từ, chợt nghe bên ngoài huyên náo không ngừng. Hoá ra trong phủ xuất hiện rất nhiều rắn đang bò loạn xạ khắp nơi, thị vệ trong phủ không cách nào giết hết được, thị vệ Quốc Công phủ xông ra, chỉ vài đao đã giết hết lũ rắn.
Tổ mẫu Đông thị mặt xanh mét, cư nhiên trong phủ lại xuất hiện nhiều rắn như vậy, Phạm Trác tức giận vỗ mạnh bàn, cho người điều tra xem rắn này từ đâu xuất hiện. Lát sau có một thị vệ tiến lên bẩm báo:
“Hồi bẩm lão gia, rắn là từ trong viện của Đại tiểu thư bò đến.”
Phạm Trác nhìn về phía Uyển Lâm, thấy nàng sắc mặt cũng không được tốt, hiển nhiên là cũng bị doạ không nhẹ.
“Đi, đến viện của Đại tiểu thư xem thế nào.”
Phạm Trác dẫn đầu đoàn người rời đi, trên đường rất nhiều xác rắn khiến người ta kinh hãi, chỉ có Uyển Lâm hiểu rõ, trong này đa phần là do tác dụng của thuốc làm cho chúng chết đi, tối qua nàng đã dặn dò Thu Nga và Quách mama, trước khi thả rắn vào phòng Thu An phải rắc loại bột này vào miệng bao đang đựng chúng, để lát sau chúng tự chết đi mà không làm hại ai, đây là nàng xin từ chỗ Trần lão mới có được loại bột này. Nhưng số lượng này có phải hơi nhiều rồi không? Uyển Lâm nhìn thoáng qua An Duyệt Hiên.
Lúc nàng nhờ hắn bắt một ít rắn, hắn và phụ thân cũng có suy đoán nàng sẽ dùng cách này, nên nhân tiện bắt thêm vài chục con nữa, nhân lúc hỗn loạn bảo thị vệ thả ra, như vậy càng khiến Thị Lang phủ hỗn độn, cũng xem như náo loạn thành công, xả bớt bực tức, hơn nữa còn giúp cho họ dễ dàng đón Uyển Lâm về phủ.