Uyển Lâm vừa dọn đến An Quốc Công phủ ba ngày, không khí nơi này đã trở nên náo nhiệt hẳn. Mỗi sáng nàng đều đến viện của ngoại tổ mẫu thỉnh an, sau đó bị bà lôi kéo ở lại trò chuyện. Ngoại tổ mẫu thực ra là người rất cô đơn, có Uyển Lâm đến đây bà liền có người hợp ý trò chuyện. Bốn người, bao gồm An Quốc Công phu nhân và An Nguyệt Lan cười nói sôi nổi, còn đánh bài tây do Uyển Lâm sai người làm ra, ba người liên hợp nhường An lão thái quân, khiến bà thắng liên tục, cười đến mức cả khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên.
Buổi trưa An Quốc Công gia và đại biểu ca hồi phủ, mọi người cùng nhau dùng bữa. Dưới sự tuyên dương mạnh mẽ của An Nguyệt Lan, cuối cùng Uyển Lâm dặn dò Quách mama làm lại mấy món mà mọi người từng ăn hôm du ngoạn, khiến ngoại tổ mẫu ăn đến no căng. Uyển Lâm lên tiếng khuyên bà không nên ăn nhiều những thứ này, không tốt cho sức khoẻ, thỉnh thoảng dùng thì được. An lão thái quân im lặng, đợi đến khi Uyển Lâm uy hiếp, nói nếu người không hứa sau này sẽ không để Quách mama làm nữa, thấy thế An lão thái quân mới miễn cưỡng gật đầu, thật giống hệt tiểu hài tử.
Buổi chiều Nguyệt Lan ngồi lì trong phòng Uyển Lâm, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, Uyển Lâm luôn kiên nhẫn lắng nghe. Có một lần An Duyệt Hiên đến, bắt gặp tình cảnh này liền lôi Nguyệt Lan trở về, để cho Uyển Lâm nghỉ ngơi, Uyển Lâm bày tỏ nàng không phiền nhưng An Duyệt Hiên đã túm lấy Nguyệt Lan như bắt một con gà con, lôi trở về phòng.
Vào ngày thứ tư, khi Uyển Lâm chưa kịp mở mắt đã có một vị khách xông vào.
“Uyển Lâm tỷ tỷ, muội đến thăm tỷ đây.”
Vừa nói thiếu nữ vừa giống như con bướm bay đến trước mặt Uyển Lâm. Uyển Lâm xoa xoa mắt, nhìn thật kỹ, hoá ra là Nhị công chúa. Hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu vàng, trên tóc cài trâm hồ điệp, thật không khác gì chú bướm nhỏ.
“Sao muội lại tới đây sớm vậy? Còn không báo trước với tỷ một tiếng.”
Uyển Lâm xoa mặt tiểu bất điểm trước mắt, giọng nói ôn nhu.
“Người ta là đến thăm tỷ. Cả đêm hôm qua muội không cách nào ngủ được, mong trời mau sáng, khó khăn lắm phụ hoàng mới cho muội tự do ra khỏi hoàng cung, nên hôm nay muội xuất cung thật sớm, tìm tỷ chơi cho đủ.”
“Công chúa, ôi công chúa, lão nô thật vất vả mới chạy theo người kịp. Đây hẳn là Uyển Lâm tiểu thư, nô tì là Phàn mama, xin ra mắt tiểu thư. Nô tì cũng xin cảm tạ tiểu thư lần trước đã cứu Nhị công chúa.”
Mama vừa vào phòng đã nói một tràng, còn quỳ xuống hành lễ.
Uyển Lâm hoảng hốt bước xuống giường, đỡ mama dậy:
“Mama người không cần đa lễ, Uyển Lâm thực sự không nhận nổi.”
“Người cũng thật là, mới sáng sớm đã làm Lâm tỷ tỷ hoảng sợ rồi.”
Nhị công chúa chu cái miệng mất hứng.
“Người làm ta hoảng hốt là muội đó, được rồi, muội và Phàn mama ra phòng khách đợi tỷ một chút đi, tỷ chuẩn bị xong sẽ ra ngay.”
Nhị công chúa vừa ra phòng khách đã gặp Nguyệt Lan bước vào, hai người ta một câu ngươi một câu, trò chuyện khí thế ngút trời. Lúc Uyển Lâm bước ra mới biết, thì ra sáng sớm Nhị công chúa đã xông vào An Quốc Công phủ, làm thị vệ gác cổng hoảng hồn, muốn ngăn lại mà không được. An Quốc Công phủ huyên náo không ngừng, không ai biết Nhị công chúa sẽ ghé qua nên An lão thái quân và vợ chồng An Quốc Công bị gọi dậy, vội vã chuẩn bị diện kiến.
Nhị công chúa, Nguyệt Lan và Uyển Lâm bước vào chính phòng, cùng lúc đó Lục hoàng tử và Thất hoàng tử cũng đã có mặt ở đây.
“Công chúa vạn phúc kim an” mọi người hành lễ.
“Không cần đa lễ, mọi người đứng lên đi.”
Uyển Lâm và Nguyệt Lan cũng bước lên hành lễ với nhị vị hoàng tử. Xong xuôi Nhị công chúa lên tiếng hỏi:
“Ca, Thất ca, sao hai người lại ở đây?”
Lục hoàng tử mang theo chút bất đắc dĩ trả lời:
“Còn tại sao, ta không phải đã nói với muội đợi ta đến đón muội đi hay sao. Không ngờ cửa cung vừa mở muội đã chạy đi mất, còn làm mọi người trong An Quốc Công phủ phải dậy thật sớm theo muội. Còn không mau nhận lỗi.”
“Không dám, không dám, công chúa giá đáo là vinh hạnh của vi thần, sao dám đòi công chúa nhận lỗi.”
An Quốc Công thật bất đắc dĩ, hôm nay là hưu mộc, bá quan được nghỉ một ngày, ông còn đang say giấc đã nghe tin Nhị công chúa ghé thăm, làm ông vội vàng ra nghênh tiếp, hoá ra Nhị công chúa đã chạy sang phòng của Lâm nhi.
“Muội cũng chỉ định tìm Lâm tỷ tỷ, không phải muốn làm tất cả mọi người thức giấc đâu, thật…thật xin lỗi.”
Nhị công chúa ngượng ngùng, thật ra là vì nôn nóng muốn ăn mấy món của người bên cạnh Lâm tỷ tỷ làm thì đúng hơn.
“Còn Thất ca, sao huynh cũng ở đây? Chẳng lẽ là đến tranh thức ăn của Lâm tỷ tỷ với muội?”
Nhị công chúa xù lông khiến mọi người buồn cười, hoá ra đây mới là nguyên nhân chính nàng đến.
“Ta không có tham ăn như muội. Ta đến là có hẹn trước với Hiên huynh, sẵn tiện xem Uyển Lâm muội muội đã tốt hơn chưa.”
Một câu Uyển Lâm muội muội nghe thật tự nhiên. Cũng đúng thôi, nếu xét về thân phận trên danh nghĩa, Thất
hoàng tử cũng được xem là biểu ca của nàng.
“Ta đã nhờ Quách mama nấu vài món cho bữa sáng rồi, nếu mọi người không phiền liền đợi một chút hẵng cùng nhau dùng bữa có được không?”
Uyển Lâm thừa biết ba người này tám, chín phần là vì thức ăn của Quách mama mà tới, làm gì có ý tốt muốn thăm nàng.
Mọi người hiểu ý cười cười. Bữa sáng hôm nay khá phong phú, đa phần là do người trong phủ Quốc Công chuẩn bị, chỉ có hai món lạ mắt, bánh mì kẹp thịt và gà rán là do Quách mama nấu.
Nhị công chúa hấp tấp bảo người gắp cho nàng một miếng gà to. Uhm, đúng là hương vị này, mấy hôm nay nàng nhớ mãi không quên, muốn mau mau được thử lại lần nữa. Còn hai món lạ mắt nữa trên bàn, hình như là khoai tây thì phải.
“Đây là khoai tây chiên, còn có khoai tây chua ngọt xào hải sản, mọi người nếm thử xem.”
Uyển Lâm hiểu ý lên tiếng giải thích. Thời đại này mọi người ăn khoai lang, khoai tây chỉ toàn luộc lên, hoặc đem nướng, thêm được món cháo khoai lang. Khoai tây này nàng cũng lăn qua mấy lớp bột tương tự gà, đem chiên lên. Còn lại một ít khoai tây đem thái sợi mỏng, xào cùng với tôm, mực, nghêu, nêm nếm cho chua chua ngọt ngọt là dùng được.
Uyển Lâm sợ không đủ nên đã chuẩn bị mấy đĩa to, vậy mà mọi người vẫn ăn sạch. Xem ra cách nêm nếm của Quách mama quả thật bất phàm.
Nhị công chúa ăn đến no căng, đặc biệt là món gà rán, thời đại nào trẻ con cũng thích những món rán. Nhưng ngoại tổ mẫu cũng rất yêu thích, lần trước đã nhắc nhở một lần vẫn không kiềm chế, xem ra sau này phải nghĩ ra mấy món thanh đạm hợp với ngoại tổ mẫu hơn.
“Biểu muội à, sao muội lại có thể nghĩ ra nhiều món ngon như thế chứ, làm ta đây ăn đến không ngừng được, muội nha, ở lại đây vài tháng thôi, từ trên xuống dưới An Quốc Công phủ chắc sẽ tăng lên 10 cân (tương đương 5kg) mất.”
An Duyệt Hiên nói đùa thật hài hước, tăng cân nào dễ dàng như thế chứ.
“Tất cả là nhờ tay nghề cao siêu của Quách mama, nếu không cho dù muội có nghĩ hay đến đâu cũng không trở thành món ăn ngon miệng được.”
“Lâm tỷ tỷ, tỷ để mama ghi cách làm vào giấy, cho ta mang vào cung để ngự thiện phòng nấu mỗi ngày có được không?”
“Không được, mấy món này ăn nhiều không tốt, nếu muội muốn ăn thì cứ đến tìm tỷ, tỷ sẽ nói với Quách mama một tiếng.”
Uyển Lâm vội từ chối, tiểu nha đầu này nếu biết cách làm, chắc chắn sẽ ăn đến béo phì cho xem.
“Bằng không thì đến Như Ý Lâu, tỷ sẽ để cách làm tại đó, nhưng nhớ là không được ăn nhiều, biết chưa?”
An Duyệt Hiên hơi giật mình, đột nhiên cười lớn. Đúng rồi, mấy hôm trước biểu muội có nói, muốn đưa cách làm mấy món ăn mới này cho Như Ý Lâu, để họ bán cho thực khách. Hôm nay sẵn tiện tiết lộ cho mấy vị hoàng tử, công chúa ở đây biết trước, sau này sẽ càng buôn may bán đắt.
Dùng xong bữa sáng, An Quốc Công trở lại thư phòng xử lý chính vụ, ông là một người chăm chỉ, dù ngày nghỉ vẫn không lơ là việc nước, đúng là tấm gương sáng. An Quốc Công phu nhân đỡ An lão thái quân về viện nghỉ ngơi, hôm nay sáng sớm đã bị Nhị công chúa huyên náo, lại ăn hơi nhiều thứ dầu mỡ, giờ bà có chút mệt mỏi, lần sau ăn uống phải kiềm chế chút mới được.
Sáu người đi dạo hoa viên, đột nhiên Nhị công chúa ra ý tưởng:
“Hay chúng ta chơi trốn tìm đi.”
Bốn người nghe như sét đánh bên tai, họ đều đã lớn rồi còn chơi trò này. Chỉ có Nguyệt Lan là hưởng ứng:
“Ta cũng thật lâu rồi không chơi. Thật là, mọi người chưa lập gia đình đều được xem là tiểu hài tử, cùng chơi đi.”
Uyển Lâm nghĩ nghĩ, mạnh dạn nói:
“Bằng không chúng ta chơi một trò mới có được không?”
“Trò gì?” mọi người đồng thanh.
“Xé bảng tên.”
Uyển Lâm cười gian trá. Kiếp trước luôn rất muốn chơi trò này nhưng không có bạn chơi cùng, kiếp này được làm tiểu hài tử cũng có chỗ tốt, có thể hoàn thành mong muốn kiếp trước.