Đổi Mệnh

Thích nghi cuộc sống mới


trước sau

Thu An bưng thức ăn vào, Uyển Lâm ăn hết hai bát cháo, cảm thấy tốt hơn, liền buông đũa xuống, chuẩn bị vào giường nghỉ ngơi. Lúc Thu An bưng thức ăn ra ngoài, Uyển Lâm nói với Thu Nga:

“Chuyện này ta đã biết, mấy hôm nay chắc ngươi cũng vất vả nhiều rồi, trước cứ bảo người khác đến gác thay, ngươi cứ lui xuống trước đi, sáng mai cùng ta đến thỉnh an tổ mẫu.”

“Nô tì tuân mệnh.”

Thu Nga định thổi tắt đèn, bước ra khỏi phòng, Uyển Lâm vội ngăn cản, bảo nàng chỉ cần tắt bớt đèn, bảo rằng bản thân không thích bóng tối, Thu Nga hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tuân lệnh rời khỏi phòng.

Lăn qua lăn lại, Uyển Lâm không cách nào ngủ được, xuyên không, điều mà nàng chỉ thấy trên phim ảnh, không ngờ lại chính mình được trải qua, cũng không biết là phúc hay họa. Kiếp trước nàng ngã xuống, lẽ nào đã chết nên mới có thể nhập vào thân xác này?

Mà thôi, đã là số mệnh, nàng sẽ cố gắng thích nghi, cố gắng sống tiếp, thay Uyển Lâm đã chết hoàn thành những tâm nguyện trước giờ. Uyển Lâm cố gắng sắp xếp lại ký ức sót lại, tìm ra điểm khả nghi để vạch tội hung thủ, mãi suy nghĩ đến nửa đêm mới chịu chợp mắt.

Sáng hôm sau, Uyển Lâm được Thu Nga và Thu An hầu hạ, 3 người đến Lạc Cúc viện, nơi ở của lão phu nhân để thỉnh an. Khi đến đó đã thấy đông đủ mọi người, tỗ mẫu Đông thị, phụ thân Phạm Trác, mẫu thân An Phụng Nghi, Bạch Di nương, Phùng di nương, Lục di nương, cùng với con gái Bạch di nương Phạm Uyển Oanh, tam tiểu thư Phạm gia Phạm Uyển Mộng - con gái Phùng di nương, tứ tiểu thư Phạm Uyển Sang - con gái Lục di nương.

“Lâm nhi tham kiến tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân”.

“Đứng lên đi”

Tỗ mẫu Đông thị nhàn nhạt đáp. Cùng lúc đó Uyển Lâm cũng chào hỏi các vị di nương, sau đó mọi người đều ngồi vào ghế. Uyển Lâm không quên đánh giá những người trước mắt, các vị di nương mỗi người một vẻ, đều có nét quyến rũ, mị hoặc, chắc đây là sở thích chọn nữ nhân của phụ thân nàng. Muội muội thứ xuất thì ăn mặc sặc sỡ, đeo đầy trang sức trên người, đeo được bao nhiêu thì đeo bấy nhiêu, phô trương hết chỗ nói. Tổ mẫu lớn tuổi cũng không thua kém, đeo cả bộ trang sức bằng vàng nặng trịch, thường ngày hay than là xương cốt yếu kém, nguyên nhân chắc là do khoe khoang quá độ, đeo nhiều thứ lên người cũng không chừng.

“Đại tỷ mới khỏe lại, sao không nghỉ ngơi mà lại chạy đến đây, tỷ không biết đâu, tổ mẫu vì chuyện của tỷ mà ngay cả thọ yến cũng không tiếp tục, mọi người đều lo cho tỷ lắm.”

Uyển Oanh nói với giọng đầy châm chọc.

Quả nhiên Đông thị hừ lạnh. Bà vốn xuất thân không cao, chỉ là đích nữ quan viên Lục phẩm, leo lên đến vị trí này bà cũng đã rất hài lòng, thế nhưng nhìn những người xuất thân cao hơn vẫn cảm thấy chướng mắt. Mấy năm này bà luôn mượn chuyện Đại phu nhân không sinh được con trai mà quở trách, cũng đối với thái độ nhu nhược và dung mạo tầm thường của Uyển Lâm mà không vừa mắt, nhưng bà lại không dám làm quá đáng, vì nhà mẹ đẻ Đại phu nhân quyền cao chức trọng. Càng là vậy nên bà lại càng chướng mắt người con dâu này, không như Bạch thị, luôn hiểu ý bà, xuất thân lại so ra thấp hơn bà (trong mắt bà thứ nữ luôn thấp hơn đích nữ một cái đầu), nên bà luôn nâng Bạch thị, áp chế An thị.

Nhìn thấy thái độ của lão phu nhân, những di nương và tiểu thư thứ xuất cười thầm. Uyển Lâm không nóng không vội quỳ xuống, dập đầu ba cái tạ lỗi rồi nói:

“Thỉnh tổ mẫu lượng thứ, là Lâm nhi không cẩn thận, làm ảnh hưởng ngày vui của tổ mẫu.”

Bạch thị cùng Uyển Oanh nhìn nhau cười, quả nhiên Uyển Lâm là đứa nhu nhược, không có chính kiến, càng không có dũng khí, dù có ẩn tình cũng không dám nói.

“Nhưng Lâm nhi lúc đó cũng không phải cố ý, ai biết đâu rằng Lâm nhi vừa uống chút trà đã choáng váng đầu óc, Thu Nga lại phải đi mời mẫu thân khai tiệc, đường hàng ngày đi về viện lại bị người ta để nhiều đồ đạc nên đành phải đi đường vòng, Thu An không cẩn thận té trật chân, không thể đi tiếp, chỉ còn một mình Lâm nhi đi đường vòng mà thường ngày ít lui tới, không ngờ lại xảy ra chuyện.”

Uyển Lâm nói xong hai vành mắt cũng hồng hồng. Kiếp trước nàng bị bắt tham gia diễn kịch trong trường, vì lúc đó lớp nàng thiếu diễn viên, lúc diễn xong ai cũng bảo nàng có năng khiếu, không ngờ hiện tại lại dùng thuận tiện như vậy. Còn có kinh nghiệm xem tiểu thuyết, phim cung đấu của nàng cũng không phải bỏ đi, Uyển Lâm mừng thầm trong bụng.

Đông thị và Phạm lão gia vừa
nghe, đôi mày liền nhíu lại. Mọi việc đều trùng hợp thì chính là có người cố ý sắp xếp, nói cách khác Uyển Lâm có thể bị mưu hại. Dù họ không sủng ái nàng nhưng dù sao nàng cũng là đích nữ, lại có ngoại tổ phụ mạnh mẽ như vậy, nếu nàng thực sự có chuyện gì không may thì họ cũng không có quả ngon để ăn. Hơn nữa với tính tình nhu thuận của nàng, tương lai sẽ dễ dàng khống chế, góp sức cho việc thăng quan tiến chức.

Nghĩ như vậy, Phạm Trác liền cất giọng:

“Lâm nhi nói đúng, phụ thân tin tưởng con không phải cố ý, thế nhưng sự việc đã qua mấy ngày, sợ là điều tra có chút khó khăn. Con bây giờ hãy cố gắng dưỡng tốt thân thể, kẻo lại khiến ngoại tổ mẫu và mẫu thân con lo lắng.”

Phạm Trác vừa nói vừa vuốt râu, ánh mắt đảo qua đảo lại. Chuyện này truy cứu xuống, bất kể là ai trong phủ gây ra cũng không tránh được bị phạt. Các di nương còn có thế lực nhà mẹ đẻ, thứ nữ sau này còn có chỗ hữu dụng. Ông quyết định đè ép chuyện này xuống.

Quả nhiên đúng như dự đoán, Phạm Trác này là kẻ tham lam, kể cả nữ nhi ruột thịt của mình, nếu không có lợi thì chỉ là thứ bỏ đi, tối qua Uyển Lâm dựa vào ký ức cũ mà phân tích, nàng cũng không trông mong hắn giúp nàng đòi lại công đạo, nếu sau một hồi bệnh nặng mà thay đổi tính tình, hắn sẽ cảm thấy nghi ngờ, không chừng sau này sẽ gây bất lợi. Nhìn cách hắn vuốt chòm râu nàng càng thêm chướng mắt, một người hơn 30 tuổi nhưng lại để chòm râu dài, đôi mắt lúc nào cũng đảo tới đảo luôn, vậy mà lại luôn tỏ vẻ đạo mạo, cũng không biết năm đó mẫu thân nhìn trúng ông ấy ở điểm nào.

“Nữ nhi cảm tạ phụ thân thấu hiểu. Nữ nhi xin tuân theo lệnh phụ thân. Có điều hôm nay nữ nhi đã tốt hơn nhiều, không biết có thể xin phép phụ thân cho nữ nhi cùng mẫu thân đến thăm ngoại tổ mẫu một chuyến, sẵn tiện báo bình an, chắc là ngoại tổ mẫu cũng lo lắng lắm.”

Đông thị quét mắt nhìn Uyển Lâm, cảm thấy cô cháu gái này hôm nay sao lại có nhiều chủ ý như thế. Bình thường nàng không có chút chính kiến nào, nói gì nghe nấy, hôm nay sao lại nói những câu này. Uyển Lâm như nhìn thấu suy nghĩ của Đông thị, liền nói:

“Con nghe các nha hoàn trong phòng nói, lúc con hôn mê ngoại tổ mẫu có phái người đến hỏi thăm mấy lần, còn đưa đến nhiều dược liệu, chắc là lo lắng rất nhiều. Con đến đó cảm tạ mới xem như phải phép.”

Trước nay Đông thị và Phạm Trác không mấy nguyện ý để An thị và Uyển Lâm về nhà mẹ, vì họ sợ hai người sẽ nói mấy lời không xuôi tai. Nhưng Uyển Lâm nói như vậy ngược lại có cảm giác đây mới là nhà nàng, ngoại tổ phụ cũng không thân thiết nên mới cần đi cho “phải phép”. Hơn nữa Uyển Lâm đã 14 tuổi rồi, chừng hai năm nữa sẽ phải gả đi, nếu dựa vào An Quốc Công phủ chắc hẳn sẽ càng được nhiều người để mắt.

Phạm Trác hướng Đông thị gật đầu:

“Vậy thì ngày mai các con đi An Quốc Công phủ 1 chuyến đi, đi sớm về sớm. Nhân tiện thay ta gửi lời hỏi thăm đến lão thái thái, khi nào sức khoẻ tốt hơn ta sẽ đích thân đến thăm.”

Đông thị nhìn con trai đã chấp thuận, lên tiếng nói thay. Lúc này Đại phu nhân nhìn về phía Uyển Lâm, trong mắt có mất mác, lại có vui mừng xen lẫn sợ hãi. Dù sao cũng đã xin phép được rồi, hy vọng trong lòng những người nhà ngoại tổ phụ thương yêu mình, để mình có chỗ dựa mà thực hiện kế hoạch.

Thoáng nhìn về phía Bạch di nương cùng Uyển Oanh, mặt hai người có chút trắng, Uyển Lâm sẽ không tìm ngoại tổ mẫu kể lể chứ? Không, sẽ không đâu, hai mẹ con An thị mười mấy năm nay sống không tốt, thường xuyên bị các nàng ức hiếp, chắc sẽ như mấy lần trước không dám tố cáo đâu. Hai người họ tự an ủi mình như thế.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện