Đông thị đầy lo lắng nhìn vị đại phu đang bắt mạch trước mắt, hỏi:
“Đại phu, con trai ta sao rồi?”
Vị đại phu này là học trò của Trương đại phu, người thường xuyên khám bệnh cho phủ Thị Lang. Hôm nay Trương đại phu bị tiêu chảy, nên cử đồ đệ đến thay. Người đồ đệ này y thuật không thấp, nhiều năm ở dưới bóng của Trương đại phu, muốn tách khỏi lại bị Trương đại phu nhiều lần ngăn cản. Hắn sớm đã bất mãn, nào ngờ cơ hội đưa tới cửa. Người đến dùng khăn che mặt, cho hắn ngân phiếu 500 lượng, căn dặn hắn bỏ thuốc xổ cho Trương đại phu, còn mình thì thay thế đi bắt mạch, thuận tiện nói rõ bệnh trạng của người được hắn khám là được.
Chuyện này dĩ nhiên hắn sẽ không từ chối, việc sư phụ hắn bị mua chuộc hắn đều biết, nhưng hôm nay bắt mạch cho Lễ Bộ Thị Lang, hắn mới phát hiện bản thân đã nghĩ quá đơn giản. Phóng lao phải theo lao, dù sao những gì hắn bắt mạch thấy đều là sự thật, không sợ bị vạch trần.
“Hồi bẩm lão phu nhân, đại nhân đây là lo lắng, cộng thêm mệt mỏi quá độ nên mới ngất đi. Tĩnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi. Có điều...”
“Có điều thế nào? Đại phu, không lẽ con trai ta còn có bệnh khác?”
Cả phủ Thị Lang đều có mặt ở đây, ngay cả ba vị vừa bị cấm túc cũng bị lão phu nhân bắt sang đây, chứng kiến con trai bà vì các nàng hồ nháo mà sinh bệnh.
Đại phu nhìn một vòng, đánh giá mọi người một lượt, dè chừng nói:
“Lão phu nhân, theo mạch tượng của đại nhân, sợ là về sau không thể có con nối dòng được nữa.”
Một câu sét đánh ngang tai, Bạch di nương lung lay muốn ngã. Khi Trương đại phu không đến bà đã có dự cảm, thật không ngờ vị đại phu này thực sự biết, vậy tiếp theo bà còn thoát được sao?
Đông thị đứng phắt dậy, quát lớn:
“Cái gì? Ngươi nói con ta không thể có con trai? Nói, nói rõ ràng cho ta, nếu ăn nói hồ đồ, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Đại phu lấy hết can đảm nói một lượt:
“Hồi bẩm lão phu nhân, sở dĩ lão gia không thể có con nối dõi là do trúng độc. Lượng độc này vốn rất nhỏ, nhưng lại tích lũy nhiều năm, nay phát tán tác dụng. Còn có, theo mạch tượng thì khoảng hai ba tháng trước đáng lẽ lượng độc trong cơ thể lão gia đã đủ nhiều, tuy chưa đến mức tuyệt hậu nhưng nếu có con trong khoảng thời gian đó thì đứa bé cũng không thể sinh ra được.”
“Ầm”, mấy vị di nương, thiếp thất đều từ trên ghế đứng dậy, có người còn sắp té xỉu, Uyển Lâm theo đám đông, thần sắc tỏ vẻ lo lắng, không thể tin được, nước mắt rơi lả tả. Tổ
mẫu Đông thị quét mắt một vòng, phân phó xuống:
“Người đâu, cầm thiếp của ta, lập tức đến thái y viện, mời Hách thái y đến.”
Kết quả Hách thái y đưa ra không khác lắm so với vị đại phu này, Phạm Trác tỉnh dậy biết tình trạng của bản thân, không nói hai lời bắt đầu khám xét từng viện một, nhất là viện của các di nương, thiếp thất.
Khi những thứ khả nghi bày ra trước mắt, đại phu và thái y hợp tác kiểm tra kỹ, Bạch di nương biết bà ta xong rồi.
“Lão gia, lão gia tha cho thiếp, thiếp bị oan thật mà lão gia. Thiếp còn mang thai con của người mà.”
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc Phạm Trác càng tức muốn nôn ra máu, con, con của ông làm sao ra đời được.
“Người đâu, mang đại nha hoàn của Bạch thị ra đánh, đánh đến khi nào nàng ta khai ra mới thôi.”
Tiếng la hét của Hạ Hà vang vọng, đến khi nàng ta không chịu nổi liền khai ra tất cả. Bạch di nương lấy thuốc từ di nương của mình ở phủ Thừa Tướng, đã dùng lên người lão gia nhiều năm. Mấy tháng nay mới bắt đầu tăng liều lượng. Nàng còn khai ra kế hoạch của Bạch di nương muốn giết mẹ đoạt con. Cuối cùng nàng nói lão Thừa Tướng cũng giống như lão gia, bị vị di nương trong phủ dùng thuốc, chỉ là lượng thuốc rất nhỏ, khó phát hiện, phải lấy máu mới có thể biết được.
Bấy nhiêu đã đủ khép vào tội chết. Phạm Trác u ám nhìn Bạch di nương như nhìn một xác chết.
Hách thái y lên tiếng can ngăn:
“Đại nhân, người có thể để thần bắt mạch cho mấy vị phu nhân mang thai một lần, thử xem có khả năng bảo vệ thai nhi trong bụng hay không.”
Phạm Trác mang theo hy vọng, để thái y bắt mạch. Hai vị thiếp thất xác định không thể giữ, đến lượt Bạch di nương, Hách thái y nhíu mày, nói sự thật:
“Đại nhân, vị phu nhân này không có thai, tuy mạch tượng gần giống nhưng nếu để thêm một thời gian sẽ không còn. Cái này là do dùng thuốc đặc biệt, gây triệu chứng mang thai giả mà thôi.”
Một câu nói đánh tan tia ảo tưởng cuối cùng của Bạch thị, Uyển Oanh quỳ khóc bên cạnh bà cũng sững sờ không dám tin. Phạm Trác cười như điên, hạ lệnh:
“Người đâu, mang Bạch thị ra ngoài, bịt miệng lại loạn côn đánh chết.”