– Thẩm Lạc!
Bắc Vũ đang mỉm cười nhìn anh, thì lại có một giọng nói xen ngang bầu không khí sến sủa của hai người.
Thẩm Lạc quay đầu lại, thì thấy An Lộ đang nhẹ nhàng đi ra khỏi ánh đèn đường ấm áp.
Bắc Vũ híp mắt lại, lần đầu tiên đi hẹn hò đã gặp phải tình địch, chứng tỏ hôm nay không phải ngày hoàng đạo rồi.
Cô ôm lấy tay Thẩm Lạc để tuyên bố chủ quyền, đợi An Lộ đi đến gần rồi mới hỏi:
– Chào nhiếp ảnh gia An! Trùng hợp thật đấy!
An Lộ cũng cười:
– Đúng vậy. Đi xem phim à?
Bắc Vũ gật đầu:
– Vâng!
An Lộ nhíu mày, rồi nói bằng một giọng rất khiêu khích:
– Không biết em thấy ngại nếu chị nói chuyện riêng với Thẩm Lạc một lát không?
Bắc Vũ đang định rút tay ra, thì Thẩm Lạc lại kéo cô lại:
– Em có chuyện gì thì cứ nói luôn đi!
An Lộ bật cười:
– Anh sợ gì chứ? Không dám nói chuyện riêng với em à?
Bắc Vũ nhìn Thẩm Lạc, vỗ tay anh để động viên rồi rút tay mình ra:
– Em ra xe chờ anh nhé.
Thẩm Lạc gật đầu.
Bắc Vũ đi rồi, An Lộ mới chỉ vào một chiếc bàn ở gần đó:
– Chúng ta sang bên kia ngồi một lát nhé? Anh yên tâm đi, em không ăn thịt người đâu!
Thẩm Lạc yên lặng ngồi xuống bàn.
– Em muốn nói chuyện gì? – Vừa ngồi xuống bàn, anh đã mở miệng vào thẳng vấn đề.
An Lộ cười:
– Anh đừng nhìn em như thú dữ thế chứ. Lúc anh còn nằm viện, em có đến thăm anh mấy lần, nhưng lần nào cũng thấy Bắc Vũ ở đó, nên em không vào quấy rầy hai người. Nhưng cứ nhìn thấy hai người, là em lại nhớ tới năm đó.
Thẩm Lạc nhíu mày:
– An Lộ, đó không phải chuyện đáng để nhớ đâu. Mà ngược lại nó rất âm u và tuyệt vọng. Em đừng có nghĩ tốt về nó nữa.
An Lộ lắc đầu:
– Em không nghĩ tốt về nó. Đúng là ban đầu nó rất âm u, nhưng vì nó mà em mới gặp được anh, nên em cảm thấy nó cũng không tệ lắm đâu.
Thẩm Lạc càng nhíu mày sâu hơn:
– An Lộ, đã mười mấy năm trôi qua rồi, sao em vẫn chưa ra khỏi dãy nhà trắng đó thế?
An Lộ không cười nữa mà chỉ buồn bã nói:
– Bởi vì em không muốn đi ra. Em luôn cho rằng anh vẫn còn ở trong đó, nhưng bây giờ em mới biết là anh đã đi ra từ lâu rồi.
Cô bình tĩnh nhìn anh:
– Thẩm Lạc, em không phải một người thích đeo bám người khác, em chỉ muốn hỏi anh, vì sao anh lại thích Bắc Vũ thôi. Rõ ràng chúng ta mới sống chung một thế giới cơ mà.
Thẩm Lạc không đáp mà chỉ hỏi lại:
– Vậy sao em lại luôn đuổi theo anh?
An Lộ nói:
– Vì năm đó anh đã cứu em, giúp em vượt qua quãng thời gian tối tăm nhất của cuộc đời.
Thẩm Lạc cười khẽ:
– Vậy đây chính là cái mà em gọi là yêu đó hả? Không đâu, nó chỉ là sự cảm kích thôi. Còn với câu hỏi của em ý, anh cảm thấy nó còn huyền bí hơn cả vụ nổ trong vũ trụ nữa, vì anh cũng không biết đáp án của nó là gì, thậm chí còn phải dùng cả đời để đi tìm kiếm nó.
An Lộ im lặng một lát rồi hỏi:
– Cho nên, em sẽ không bao giờ có cơ hội sao?
Thẩm Lạc nói thẳng:
– Không!
An Lộ cười:
– Được rồi, đây mới là Thẩm Lạc mà em thích chứ, không hề dài dòng chút nào.
Thẩm Lạc lại nói:
– Thật ra vấn đề ban nãy của em cũng có đáp án đấy. Bởi vì cô ấy là tia nắng đầu tiên anh nhìn thấy sau khi ra khỏi dãy nhà trắng.
Năm anh năm tuổi, bố mẹ anh mất vì tai nạn. Anh được ông nội đón về nước, vì tiếng Trung của anh không tốt lắm, nên các bạn trong lớp đều xa lánh anh. Sau này ông nội biết anh có thiên phú học tập hơn người, nên cho anh nhảy lớp liên tục. Bởi vậy từ hồi tiểu học, anh vẫn luôn là người nhỏ tuổi nhất trong lớp.
Mà trước khi trưởng thành, thì việc chênh lệch hai ba tuổi là một khoảng cách rất rất lớn. Khi các bạn cùng lớp bắt đầu bước vào độ tuổi dậy thì, thì anh vẫn là một cậu nhóc con.
Mà trong lớp có một người được gắn mác là thiên tài, thì sẽ có rất nhiều người tò mò, muốn trêu chọc anh, nhưng lại không có ai muốn chơi với anh cả. Cũng chính sự trêu chọc và xa lánh vô hình này đã làm anh cảm thấy cô độc và sợ hãi. Anh chỉ có thể cố gắng học tập hơn để nhanh chóng thoát khỏi bọn họ, và vì thế anh càng nhảy lớp nhanh hơn. Cho đến khi anh lên cấp ba, các bạn trong lớp đều là mười sáu, mười bảy tuổi, trong khi anh chỉ có mười hai tuổi.
Một thiên tài nhỏ tuổi, ít nói, lại nhiều tiền tất nhiên sẽ trở thành đối tượng bắt nạt của đám học sinh cá biệt.
Quãng thời gian đó như một cơn ác mộng vậy. Không biết bao nhiêu lần anh bị đánh bầm dập cả người chỉ vì không chịu nghe theo bọn họ. Thậm chí bọn họ còn lột sạch quần áo rồi nhốt anh ở trong toilet, và dùng tàn thuốc dí vào xxx của anh.
Càng ngày anh càng im lặng hơn, dù có bị bắt nạt cũng không dám nói với thầy cô và phụ huynh, cũng chẳng có ai dám đứng dậy chống lại mấy tên côn đồ kia để bảo vệ anh cả.
Để thoát khỏi hoàn cảnh đó, anh đã mất một năm trời để đi học tán thủ (*). Đến năm mười bốn tuổi, cơ thể của anh bắt đầu có sự thay đổi, anh không còn là cậu bé yếu ớt ai đánh cũng được nữa, nhưng tâm lý của anh thì vẫn sụp đổ bởi việc bị ức hiếp lâu dài. Cái cảm xúc bi quan chán đời đó càng ngày càng chiếm lấy tâm trí anh. Và trong một trận xung đột với mấy tên học sinh cá biệt trong trường, anh đã không khống chế nổi ý thức của mình mà khiến cho ba người bị thương nặng.
(*) Tán thủ (tiếng Trung: 散手, tiếng Anh: Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).
Mãi đến khi nhận được thông báo của cảnh sát, ông nội anh và các cậu bên ngoại mới biết tâm lý anh có vấn đề, và họ đã đưa anh đến khu nhà trắng đó.
Một năm sau khi được cho phép xuất viện, tinh thần của anh đã bình thường trở lại, anh đã có thể khống chế được chính mình. Nhưng sự bài xích thế giới bên ngoài thì vẫn còn tồn tại trong con người anh. Giang Việt chính là người đã thay đổi suy nghĩ của anh, giúp anh cảm thấy cái thế giới này cũng không xấu như anh nghĩ.
Sau đó anh lại gặp
được Bắc Vũ.
Suốt mười bảy năm trước, anh đều bước đi nhanh hơn các bạn cùng tuổi, anh còn không có kinh nghiệm chung sống với các bạn bằng tuổi, chứ nói gì đến chuyện mơ mộng về con gái. Nhưng nếu ngày nào cũng có một cô gái xuất hiện liên tục ở trước mặt anh, thì anh có không muốn chú ý cũng không được. Vậy nên sau mấy buổi tối cô dùng tiếng đàn để bầu bạn với anh, thì anh đã bắt đầu chú ý tới cô.
Lúc đó anh mới biết là trên đời này lại có người đơn thuần, vui vẻ như vậy. Thậm chí cô không có hào quang lấp lánh của thiên tài, trên người cũng toàn là khuyết điểm, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của cô.
Cuộc sống âm u của anh bắt đầu có một chút năng lượng.
Vì anh không có kinh nghiệm gì cả, nên lúc đó anh cũng không biết thích là cái gì, cũng không biết những hành động nhìn như ngu ngốc của Bắc Vũ có nghĩa là thầm mến anh.
Lúc đó anh chỉ cảm thấy cô bé này rất thú vị, chỉ cần nhìn thấy cô là anh lại thấy vui vẻ. Vì để gặp được cô nhiều hơn, mà anh bắt đầu tham dự vào những hoạt động nhóm của bọn Giang Việt.
Cũng chính vì chuyện cô và Thiệu Vân Khê bị giáo viên bắt gặp trong rừng cây, mà anh quyết định ở lại trường cho đến khi tốt nghiệp, dù đã nhận được offer. Anh sợ cô sẽ bị bắt nạt giống như mình, sợ cô cũng trở thành phiên bản thứ hai của anh. May mà cô mạnh mẽ hơn anh nghĩ, dù anh biết là cô đang giả vờ không quan tâm, nhưng như vậy cũng đủ để nói lên rằng cô sẽ không bị chìm nghỉm trong những lời đồn đãi đó. Và cô sẽ vẫn có một cuộc sống vui tươi theo đúng cách của cô.
Có một số người ngay từ khi sinh ra đã là loài sinh vật sống chung với ánh nắng. Họ cắm rễ trong lòng đất, và hướng về phía ánh mặt trời.
An Lộ nhìn anh. Tuy vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, nhưng trong mắt anh lại có một chút dịu dàng. Mà cô cũng biết, chút dịu dàng kia không phải là của cô.
Từ xưa tới nay, cô vẫn luôn là một người bướng bỉnh, theo cô thấy, kiến thức, trình độ và nghề nghiệp của Bắc Vũ không hề xứng đôi với Thẩm Lạc một chút nào. Sự khác biệt giữa hai người họ không chỉ là thế giới, mà còn là tiền tài, cấp bậc xã hội nữa.
Nhưng cô biết sau mười mấy năm xa cách, cô không còn cơ hội bước vào cuộc đời anh nữa. Mà thật ra ngay từ đầu cô cũng đã không có cơ hội rồi.
Bởi vì một cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời, sẽ là nơi mà Thẩm Lạc – một người sống trong bóng tối lâu ngày – hướng tới.
Cô đứng dậy chào anh:
– Vậy cũng tốt, đêm nay em có thể chào tạm biệt khu nhà trắng đó rồi.
Thẩm Lạc nhìn cô ấy rồi nói:
– Là không gặp lại nữa. (*)
(*) tạm biệt = tái kiến = hẹn gặp lại. Đây là cách tạm biệt của TQ, nên bạn Thẩm mới nói là không gặp lại nữa.
An Lộ chán nản mím môi:
– Ừm, không gặp lại nữa.
Sau đó liền quay đầu bỏ đi.
Thẩm Lạc ngồi im tại chỗ một lát rồi cũng đi ra ngoài.
Lúc anh đi đến bãi đỗ xe thì không thấy Bắc Vũ ở trong xe chờ anh, mà là đứng ở cạnh cửa xe nghịch điện thoại. Có lẽ là cô quá chú tâm, nên khi Thẩm Lạc đi đến gần mà cô cũng không biết gì cả. Mãi đến khi anh ôm cô vào lòng, cô mới đẩy anh ra:
– Đừng làm phiền em, em đang thưởng thức ảnh hồi nhỏ của anh.
Thẩm Lạc nhíu mày nhìn vào điện thoại cô. Đây là ảnh hồi anh mười lăm tuổi, sau khi cô lật qua vài bức thì đến ảnh anh chụp chung với An Lộ, nhìn có vẻ khá thân mật.
Sau khi anh cứu An Lộ, thì cô ấy cứ quấn quít lấy anh. Có lẽ ai cũng có lòng cảm thông, nên anh cũng rất quan tâm An Lộ.
An Lộ rất thích chụp ảnh anh, mà anh cũng không từ chối, mặc dù anh không phải người thích chụp ảnh.
Bắc Vũ tặc lưỡi hai tiếng:
– Nhìn rất giống thanh mai trúc mã nhé. Trai tài gái sắc là đây chứ đâu!
Thẩm Lạc hỏi:
– An Lộ gửi cho em à?
Bắc Vũ gật đầu:
– Vâng! Chắc chị ấy muốn chứng minh rằng anh thực sự có một quá khứ không muốn ai biết đến nhỉ?
Thẩm Lạc trầm giọng:
– Em đừng nghe nó châm ngòi, mau xóa đi.
Sau đó anh định giật lấy điện thoại của cô, nhưng không thành công:
– Xóa đi làm gì? Em đang xem cơ mà! Anh nhìn bộ dáng nhăn nhó lúc trước của anh này, chụp ảnh mà còn không cười.
Cô xóa hết những tấm nào có mặt An Lộ đi, để lại toàn ảnh một mình anh, rồi cười hì hì:
– Dù sao em cũng không có ảnh chụp hồi nhỏ của anh, mà mấy tấm này lại đẹp như vậy, lưu vào đây để thỉnh thoảng mang ra nuôi mắt.
Bắc Vũ nói xong liền hôn lên màn hình điện thoại một cái. Thẩm Lạc thấy vậy thì nghiêng đầu nhìn cô, rồi thăm dò:
– Em không ghen đấy chứ?
Bắc Vũ khó hiểu:
– Lúc An Lộ xuất hiện anh còn chẳng nhận ra, thì anh nghĩ xem em ghen với chị ấy làm gì?
Thẩm Lạc giật mình rồi lại bật cười:
– Đi thôi, chúng ta đi tìm khách sạn năm sao, phòng tổng thống.
Bắc Vũ ngơ ngác:
– Sao thế?
Thẩm Lạc nói:
– Theo sổ tay hẹn hò thì không bỏ được con, không bắt được sói.
Bắc Vũ bật cười:
– Anh hài hước như vậy từ khi nào thế? Nhìn không ra đấy!
Thẩm Lạc cười khẽ, rồi kiêu căng nói:
– Còn nhiều chuyện em nhìn không ra lắm!