"Hàn Tĩnh Chi, anh xin lỗiTừ nhỏ, anh không được biết cảm giắc yêu là như thế nào. Nhưng kể từ khi gặp em, anh không biết một ý nghĩ đã ăn sâu bén rễ trong lòng đó chính là: Bảo vệ em, chăm sóc em và yêu em suốt cuộc đời."Ngoài trời mưa lớn, gió cây không ngừng đập vào khung cửa thủy tinh tạo nên một cảm giác lạnh lẽo. Trên chiếc giường rộng lớn, người con gái xinh đẹp ngồi dậy thở từng ngụm.Trên trán không ngừng chảy mồ hôi xuống dưới cằm rồi tí tách rơi xuống chăn tạo thành một mảnh ướt nhỏ. Khuôn mặt cô trắng bệch đến rợn người. Trong đầu không ngừng nghĩ đến giấc mơ vừa rồi.Rõ ràng đã qua từ rất lâu nhưng cô vẫn cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt đến khó thở.Diệp Băng Băng bỏ chăn ra khỏi người rồi xuống giường. Bàn chân nhỏ nhắn, trằng nõn xỏ vào đôi dép thỏ có tai vểnh lên "loẹt xoẹt" đi ra ngoài cửa. Cô rót một cốc nước lọc để làm cho đầu óc tỉnh táo hơn. Nhìn bóng lưng mảnh mai gầy yếu của cô thật khiến người khác cảm thấy thương xót. Cảm giác tĩnh lặng, cô đơn bao trùm cả căn biệt thự nhưng Diệp Băng Băng cô đã quá quen thuộc với khung cảnh này rồi. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nở nụ cười lạnh như cô gái ở trên giường vừa nãy chỉ là ảo giác.Cô đã không còn ngây thơ như một thiếu nữ 17,