Đến trước bữa tối,
Hội trưởng ba lần sai người đến, lần nào cũng một câu: Đại đường chủ qua gặp. Ở lần thứ ba, Diệp Tĩnh Hiên vừa kết thúc một cuộc điện thoại, đầu kia nói Ma Nhĩ đã phẫu thuật xong, đợi tan hết thuốc tê sẽ đưa về. Lúc
này, anh mới có thời gian cùng Phương Thạnh đi gặp Trần Dữ.
Kính
Lan Hội là một bang lâu đời, rất coi trọng nề nếp truyền thống. Kính Lan Hội do nhà họ Trần làm chủ, cho đến đời Hội trưởng quá cố. Hội trưởng
không con cái, chỉ có hai cháu ruột là Trần Phong và Trần Dữ. Anh em
Trần Dữ tuổi nhỏ chưa nên người, Hội trưởng đành giao bang hội cho con
trai nuôi quản lý, chính là Hoa tiên sinh trong truyền thuyết. Bởi vì
điều này, Kính Lan Hội đã âm thầm diễn ra cuộc đấu tranh nội bộ giành
quyền thống trị. Cuối cùng, Hoa tiên sinh qua đời vì bệnh tật, Trần
Phong cũng chết trong cuộc phản biến. Trước khi qua đời, Hoa tiên sinh
quyết định giao lại Kính Lan Hội cho Trần Dữ. Tuy nhiên, ai cũng biết
một sự thật, nếu Trần Dữ không phải họ Trần thì chẳng đến lượt anh ta
ngồi lên ghế Hội trưởng.
Chỗ ở của Trần Dữ vẫn là nơi sinh sống
của mấy đời nhà họ Trần, vừa rộng rãi vừa thông thoáng. Khu nhà này
không có tên, ngoài cổng chỉ có tấm biển khắc tên người sáng lập Kính
Lan Hội. Bao năm trôi qua, miếng gỗ đã bị mục, nhìn không ra con chữ ban đầu. Tuy nhiên, người nhà họ Trần không động đến nó, thậm chí còn đặt
tên khu nhà này là “Hủ viện.”*
*Hủ có nghĩa là mục nát.
Diệp Tĩnh Hiên đi vào bên trong, dừng lại trước cánh cửa chạm khắc tinh tế.
Có người ngăn anh lại, kêu đợi thông báo với Hội trưởng đã. Anh liền đẩy người đó sang một bên, nói: “Khỏi cần.”
Diệp Tĩnh Hiên cùng
Phương Thạnh đi thẳng vào phòng. Trần Dữ đang ngồi xem hợp đồng. Anh ta
ngẩng đầu nhìn hai người, không nói một lời.
Biết anh ta cố ý ra
vẻ ta đây, Diệp Tĩnh Hiên không tỏ ra nhân nhượng: “Hội trưởng định học
Hoa tiên sinh đấy à? Học mãi cũng chỉ được trò phô trương hình thức chứ
chẳng học được bản lĩnh của Hoa tiên sinh.”
Trần Dữ đập tay xuống mặt bàn, cất cao giọng: “Tôi nể mặt chú Diệp nên mới nhường nhịn cậu. Cậu đừng có quá đáng.”
Anh ta vừa dứt lời, đàn em lập tức xông vào. Phương Thạnh phản ứng rất
nhanh, chắn trước Diệp Tĩnh Hiên. Bầu không khí trở nên căng thẳng trong giây lát, Trần Dữ nheo mắt nhìn anh, nói: “Chú cũng to gan thật, đến
chỗ tôi chỉ dẫn theo có một người.”
Diệp Tĩnh Hiên nhếch miệng,
thong thả ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, từ tốn mở miệng: “Bởi vì anh
chỉ xứng đáng như vậy mà thôi.”
Lửa giận bốc lên đầu nhưng Trần
Dữ cố gắng kiềm chế. Mấy năm nay, nhà họ Diệp không ngừng mở rộng thanh
thế. Hiện giờ Diệp Tĩnh Hiên đã từ tỉnh Nam chuyển đến Lan Phường. Cậu
ta cũng phải có “vốn” nên mới dám ngông cuồng như vậy. Trần Dữ hiểu rõ
điều này nên phất tay ra hiệu đàn em lui ra ngoài.
Diệp Tĩnh Hiên dựa vào thành ghế, không thèm dài dòng với đối phương: “Nói thẳng đi
Hội trưởng gọi tôi đến là vì con chip đúng không? Nhưng nó vốn là của
tôi, bị mất cũng do tôi chịu trách nhiệm, khỏi phiền anh bận tâm.”
Trần Dữ tìm tập tài liệu trên bàn ném cho anh: “Đây là tư liệu về người đàn
bà đó. Cô ta tiếp cận chú với mục đích gì, chắc chú rõ hơn tôi. Chú còn
bao biện cho cô ta?”
Diệp Tĩnh Hiên cầm lên nhưng không mở ra
xem: “Tôi mặc kệ cô ấy có mục đích gì. Cô ấy làm gì trong quá khứ là
việc của cô ấy và tôi. Cô ấy thích trả lại con chip thì trả, không trả
thì thôi. Về phần Hội trưởng...,” anh đứng dậy, “Hôm nay tôi đến đây là
muốn anh hiểu rõ một điều. Nguyễn Vi là người phụ nữ của tôi, anh đừng
bao giờ nghĩ tới chuyện động đến cô ấy.”
Nói xong, anh liền quay
người đi ra ngoài. Phương Thạnh lập tức bám theo. Trần Dữ không thể tiếp tục nhẫn nhịn, phất tay ra hiệu đàn em chặn anh lại.
Diệp Tĩnh
Hiên chẳng nói chẳng rằng giơ chân đạp người cản đường mình. Đối phương
liền xông tới. Phương Thạnh nhanh như cắt rút súng chĩa vào Trần Dữ, cất giọng đe dọa: “Kẻ nào đám động đến Tam ca, tôi sẽ tặng Hội trưởng một
“viên kẹo.”
Đám thuộc hạ của Trần Dữ không dám manh động.
“Diệp Tĩnh Hiên!” Trần Dữ đứng bật dậy: “Cậu định tạo phản đấy à?”
Diệp Tĩnh Hiên cất giọng bực dọc: “Tôi mà để ý đến “cái ghế” đo, liệu anh có thể ngồi đến ngày hôm nay hay không?”
Phương Thạnh quay lưng vào đằng sau Diệp Tĩnh Hiên, vẫn hướng mũi súng về phía Trần Dữ. Đám thuộc hạ không ngờ Đại đường chủ càn quấy đến mức này,
nhất thời không dám động đậy. Hai bên đối đầu căng thẳng, ai nấy đều
trầm mặc.
Đúng lúc này, di động của Diệp Tĩnh Hiên đổ chuông. Anh từ tốn bắt máy. Người ở đầu bên kia là Nguyễn Vi, cô nói: “Ma Nhĩ ổn
rồi, em đưa nó về bây giờ. Bác sĩ bảo chỉ cần phổi của nó không sao,
xương khớp sẽ hết sưng nhanh thôi.”
Diệp Tĩnh Hiên mỉm cười: “Ừ. Em hãy chú ý an toàn.”
Nguyễn
Vi ngập ngừng vài giây mới lên tiếng: “Anh bận việc thì cứ giải quyết
đi. Em đưa Ma Nhĩ về Lan Phường rồi tự mình về nhà cũng được.”
Diệp Tĩnh Hiên cất giọng nhẹ nhàng: “Không sao, tôi đợi em.”
Hơn mười người trong phòng yên lặng chờ anh nghe xong cuộc điện thoại. Diệp Tĩnh Hiên tắt máy, bỏ vào túi quần. Sau đó, anh quay người gạt khẩu
súng trên tay Phương Thạnh xuống, lạnh lùng nói với Trần Dữ: “Con chó
của tôi không sao nên hôm nay tôi nhường anh một bước.”
Trần Dữ
nghiến răng, ra hiệu đám thuộc hạ tránh đường cho anh. Diệp Tĩnh Hiên đi thẳng ra ngoài, Phương Thạnh thận trọng bảo vệ phía sau cho đến khi
khuất dạng.
Nguyễn Vi về đến Lan Phường đã hơn mười giờ tối. Trên đường cô ôm Ma Nhĩ suốt. Nó vừa mổ, bộ dạng lờ đà lờ đờ rất đáng
thương. Chân nó vẫn sưng, đi lại khó khăn nên cô xót xa vô cùng. Tuy
nhiên, cô không bế nổi con chó nặng như vậy nên đành để cho người giúp
việc. Anh ta đỡ nó từ tay cô rồi bế thẳng về phòng Diệp Tĩnh Hiên.
Thấy Ma Nhĩ không sao, còn Nguyễn Vi mệt mỏi mướt mát mồ hôi, Diệp Tĩnh Hiên nhẫn nại cùng cô bôi thuốc cho con chó. Anh ôm nửa người nó, ra hiệu nó nằm xuống. Nhưng thuốc mát lạnh, Ma Nhĩ cứ muốn ngửi, khiến Diệp Tĩnh
Hiên không biết làm thế nào. Nguyễn Vi không nhịn được cười, vỗ đầu nó:
“Mau nghe lời bố, nằm xuống đi!”
Nói xong câu này, Nguyễn Vi hơi
ngẩn người. Diệp Tĩnh Hiên nhìn cô đăm đăm. Cô vội cúi xuống bôi thuốc
cho Ma Nhĩ, một lúc sau mới cất giọng nghèn nghẹn: “Tất cả là chuyện quá khứ rồi.”
Bôi thuốc xong, Ma Nhĩ chỉ nằm im mấy phút rồi lại rúc vào người Nguyễn Vi. Cô không đành lòng nên ở lại chơi với nó một lúc.
Con chó này bình thường cao lớn và oai vệ nhưng hễ ở cùng Nguyễn Vi là
chẳng khác nào cún con hay làm nũng.
Diệp Tĩnh Hiên ngồi bên cạnh nhìn, trong lòng chợt có chút cảm khái. Anh vừa vuốt lông Ma Nhĩ vừa
nói: “Ma Nhĩ không thích người lạ. Hồi mới đến đây, Tiêu Tiêu vừa định
sờ vào người nó, nó liền nhe răng gầm gừ, khiến cô ấy sợ đến mức chẳng
dám chơi với nó nữa.”
Nguyễn Vi lặng thinh. Một lúc sau, cô rút
di động ra xem, thấy hai tin nhắn mới. Đoán là của Nghiêm Thụy, cô liền
đứng lên: “Muộn rồi, em về đây.”
Nguyễn Vi đi mở cửa, Diệp Tĩnh
Hiên cũng không ngăn cản. Anh vẫn ngồi trên tấm thảm, vỗ lưng Ma Nhĩ,
nói nhỏ một câu: “Ma Nhĩ, mẹ đi rồi kìa.”
Nguyễn Vi không nhịn
nổi, quay người nhìn Ma Nhĩ. Nó dường như hiểu được lời nói của Diệp
Tĩnh Hiên, đột nhiên lao về phía cô. Chân vẫn bị sưng nên nó lảo đảo rồi ngã xuống trước mặt cô.
Hành vi ấu trĩ của Diệp Tĩnh Hiên khiến
Nguyễn Vi không biết nên khóc hay nên cười. Rõ ràng muốn cười, vậy mà
mắt cô lại ngấn lệ. Cô cúi đầu, thầm nhủ bản thân đúng là không có tiền
đồ.
Diệp Tĩnh Hiên đứng lên, giơ tay đóng cửa. Vừa định mở miệng, cô đã bị anh đè người vào cánh cửa và phủ môi xuống. Thân hình cao lớn
của anh đã che hết ánh sáng trong phòng, nụ hôn của anh mạnh mẽ đến mức
cô không thở nổi. Nỗi đau xót lại dâng trào, nhìn thấy anh và Ma Nhĩ, cô mới hiểu trong cuộc đời này, đau khổ nhất là cầu mà không được, đáng sợ nhất là người vẫn như xưa mà khó quay đầu.
Diệp Tĩnh Hiên đã
không thể khống chế bản thân, hai người ngã xuống tấm thảm. Anh đỡ đầu
cô, ngấu nghiến đôi môi cô. Trước kia, anh không bao giờ hút thuốc, còn
bây giờ trên người thoang thoảng mùi thuốc lá, khiến Nguyễn Vi bất giác
mềm lòng, nước mắt lại tuôn trào.
Ma Nhĩ ở bên cạnh cũng ư ử, rúc mõm vào hai người. Diệp Tĩnh Hiên cười khẽ một tiếng, đẩy mặt nó ra xa. Anh áp má vào cổ cô, thở dài: “A Nguyễn, em nỡ lòng bỏ đi hay sao?”