Bận rộn cho đến tầm
chạng vạng, Nguyễn Vi cũng giải quyết xong đơn đặt hàng còn tồn đọng. Cô nghỉ ngơi một lát rồi lấy túi xách. Thời gian gần đây, ngày nào cô cũng mang theo hai vật Diệp Tĩnh Hiên tặng, để tránh tình trạng lúc nào đó
muốn lôi ra xem mà nó không có ở bên mình.
Nguyễn Vi lấy ra cái
lược gỗ, bỏ nó vào túi giấy rồi cầm sang bên kia đường. Vừa rồi cô đã
nghĩ thông suốt. Sau chuyện xảy ra ở Phương Uyển, cô và Diệp Tĩnh Hiên
không có khả năng quay về bên nhau, vậy thì việc gì phải níu kéo một
cách vô ích.
Nguyễn Vi đi vào quán cà phê. Phương Thạnh nhanh
chóng ta nghênh đón. Cô nói muốn gặp Diệp Tĩnh Hiên. Phương Thạnh liếc
qua căn phòng riêng, ngập ngừng muốn nói điều gì đó. Biết anh đang ở
trong phòng cùng Hạ Tiêu nên chắc chắn không có thời gian tiếp mình nên
cô đưa cái túi giấy cho Phương Thạnh: “Chuyển cho anh ấy giúp tôi.”
Lờ mờ nhận ra thái độ khác thường của Nguyễn Vi, Phương Thạnh bảo cô đợi
để anh ta đi báo một tiếng. Nguyễn Vi lắc đầu, vừa đi ra ngoài vừa nói:
“Không sao. Khi nào anh ấy rảnh, anh đưa sau cũng được.”
Cô vừa
khuất dạng, Phương Thạnh lập tức gõ cửa. Một lúc sau, người ở trong
phòng mới cho anh ta vào. Vừa mở cửa, anh ta liền nhìn thấy Hạ Tiêu đang quỳ ở góc phòng. Không biết cô ta quỳ bao lâu rồi, toàn thân run lẩy
bẩy.
Diệp Tĩnh Hiên đang dõi mắt lên màn hình máy tính xách tay, vẻ mặt hết sức bình thản, tựa như Hạ Tiêu không tồn tại.
Cửa sổ đóng kín, trong phòng lại không bật đèn nên mờ mờ. Cả người Diệp
Tĩnh Hiên tựa hồ hòa lẫn vào bóng tối. Phương Thạnh đứng im, như một
khán giả xem bộ phim hoang đường không vui không buồn.
“Chuyện gì vậy?” Diệp Tĩnh Hiên mở miệng hỏi, phá vỡ bầu không khí đè nén.
Phương Thạnh thành thực trả lời, đồng thời đưa túi giấy cho Diệp Tĩnh Hiên. Anh mở ra xem, nhất thời lặng thinh.
Phương Thạnh đưa mắt về phía Hạ Tiêu. Đôi chân đã tê dại nhưng cô ta vẫn
nghiến răng, siết chặt bàn tay, cố gắng nhẫn nhịn. Anh ta không đành
lòng nên mở miệng: “Tam ca! Sao Hạ Tiêu….”
Diệp Tĩnh Hiên dừng
động tác, nhướng mày nhìn Phương Thạnh: “Lúc con bé ra tay đánh Nguyễn
Vi, chú cũng có mặt ở đó. Chú tưởng chú không nói thì không có người báo với tôi hay sao?”
Phương Thạnh im bặt. Diệp Tĩnh Hiên tiếp tục lên tiếng: “Còn nữa. Hôm nay cô ta tự ý chạy đến đây, chú cũng không ngăn cản?”
Ngữ khí của Diệp Tĩnh Hiên hết sức bình thản, không được coi là tức giận.
Tuy nhiên, Phương Thạnh biết quá rõ con người anh, lập tức đưa khẩu súng cho anh: “Em có lỗi, Tam ca cứ xử theo quy tắc.”
Diệp Tĩnh Hiên
nhìn chằm chằm đồ vật trên tay, đến mức thất thần. Chiếc lược nhỏ xinh,
gỗ mun ngàn năm không mục, tỏa ra thứ ánh sáng ôn nhuận. Không hiểu tại
sao, anh đột nhiên có cảm giác không cầm nổi.
Phương Thạnh lại
xin được xử tội. Diệp Tĩnh Hiên có chút mất kiên nhẫn, cầm khẩu súng
chỉa vào đầu anh ta. Sau đó, anh đứng dậy, cất giọng điềm tĩnh: “Bởi vì
tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra ở Phương Uyển nên tôi biết chú không có cảm tình với A Nguyễn. Hôm nay, tôi sẽ nói rõ một lần với chú, A Nguyễn là nữ chủ nhân của nhà họ Diệp, cũng là chủ nhân của chú. Kẻ nào đánh
cô ấy tức là đánh tôi. Kẻ nào tát cô ấy tức là tát vào mặt nhà họ Diệp.”
Phương Thạnh toát mồ hôi lạnh, kính cẩn đáp lời: “Vâng, xin Tam ca hãy yên
tâm… Tại vì lúc đó Tam ca bận tiếp đám người ở tỉnh Nam nên em mới không báo cáo. Em sợ Tam ca tức giận rồi lại lên cơn đau đầu.”
Diệp Tĩnh Hiên lạnh lùng nhìn anh ta.
Nghe những lời vừa rồi, Hạ Tiêu vô cùng chấn động. Cô ta hoảng hốt mở miệng
giải thích: “Em thật sự chỉ muốn uống cà phê rồi đi ngay, không ngờ
Nguyễn Vi lại ở đó.”
Lúc này, Diệp Tĩnh Hiên mới quay sang nhìn
cô ta: “Tiêu Tiêu! Tôi biết em cố ý khiến A Nguyễn khó chịu. Tôi phạt em không phải vì em xuất hiện ở đây, mà vì em đã quên mất thân phận của
mình.”
Hạ Tiêu nghẹn ngào, ra sức lắc đầu.
Diệp Tĩnh Hiên
ném khẩu súng xuống bàn rồi đi về phía Hạ Tiêu. Vẻ mặt anh đã dịu đi
nhiều. Từ trước đến nay, cô ta không bao giờ dám suy đoán rằng Diệp Tĩnh Hiên có thật lòng với mình hay không. Thà anh nổi giận, cô ta còn cảm
thấy dễ chịu hơn bộ dạng buồn vui khó đoán như lúc này. Thấy anh tiến
lại gần, cô ta vô thức ngả người về phía sau, lưng đập vào bờ tường giá
lạnh. Cô ta quỳ đã lâu, toàn thân đau nhức vô ngần, nhưng không thể sánh bằng nỗi lạnh lẽo trong tim.
Diệp Tĩnh Hiên đứng thẳng người bên cạnh Hạ Tiêu. Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô ta, một lúc sau mới lên tiếng: ‘Đừng khóc. Hãy bảo vệ cổ họng của em, đừng để bị đau.” Nói
đến đây, anh đột nhiên cười khẽ, giật tóc ép cô ta ngẩng đầu. Hạ Tiêu sợ đến mức kêu một tiếng, kéo tay anh van xin. Diệp Tĩnh Hiên lặng lẽ nghe cô ta nói, cuối cùng thốt ra một câu: “Đừng gây chuyện cũng đừng thử
thách sự kiên nhẫn của tôi thì em muốn gì tôi đều đáp ứng.”
Diệp
Tĩnh Hiên đúng là rất chiều Hạ Tiêu. Dù bản thân con người anh hay tất
cả những thứ anh cho cô ta đều có thể thỏa mãn lòng hư vinh của bất kỳ
người phụ nữ nào. Sự nhượng bộ và dung túng của anh khiến Hạ Tiêu càng
muốn nhiều hơn, nhưng cũng tựa như khoét một hố sâu trong lòng cô ta,
vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Diệp Tĩnh Hiên cho cô ta mọi thứ mà
anh không thể trao cho người phụ nữ đó. Nguyên nhân chỉ có một: anh
không yêu cô ta nên mới chẳng cần để tâm. Tất cả đối với anh chỉ là một
sự bố thí mà thôi.
Nói xong, Diệp Tĩnh Hiên quay người đi ra
ngoài, để mặc Hạ Tiêu ngồi bệt dưới đất, nước mắt giàn dụa. Phương Thạnh nhanh chóng lui ra ngoài cửa. Anh ta không nhìn Hạ Tiêu, tiếp tục thực
hiện bổn phận của mình. Chân tê đến mức không đứng lên nổi, Hạ Tiêu gần
như bò ra ngoài nhưng Phương Thạnh vẫn thờ ơ. Đến khi bị Hạ Tiêu ôm
chân, anh ta mới cúi xuống nhìn.
“Anh hãy thương hại tôi một lần, nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi giống con mụ đó ở điểm nào?” Hạ Tiêu
hỏi. Dù chỉ là vật thế thân nhưng cô ta biết mình hơn đứt người đàn bà
kia.
Phương Thạnh cất giọng đều đều: “Điều đó không quan trọng.
Cho dù cô giống Nguyễn Vi đi chăng nữa, chỉ cần làm những chuyện mà cô
ấy đã từng làm, cô đã chết cả trăm lần rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, cô không phải là cô ấy.”
Anh ta hất tay Hạ Tiêu, gọi người vào dìu cô ta ra ngoài.
Ở cửa hàng hoa bên kia đường, Nguyễn Vi bận rộn chuyển đồ ra ngoài hè
phố. Một người quen sống ở gần đấy đi qua, hiếu kỳ hỏi cô đang làm gì.
Nguyễn Vi giải thích, vài ngày nữa cô sẽ đóng cửa hàng, dự định nghỉ
ngơi một thời gian.
Hôm nay được nghỉ sớm nên Nghiêm Thụy đến
giúp Nguyễn Vi chuyển đồ. Hai người vừa dọn lên xe, chuẩn bị ra về, Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên từ quán cà phê đi sang.
Nghiêm Thụy liếc anh một cái rồi ra hiệu Nguyễn Vi lên xe. Nguyễn Vi do dự, lại quay đầu về
phía Diệp Tĩnh Hiên. Nhìn thấy chiếc lược gỗ mun trên tay anh, cố chợt
nhớ tới hàng chữ “Vạn thế vĩnh xương, bạch đầu tề mi” khắc trên đó. Câu
nói có ý nghĩa biết bao, vợ chồng bên nhau đến bạc đầu là duyên phận
tuyệt nhất trên thế gian này, đáng tiếc là cô và anh không có cái phúc
đó.
Biết Diệp Tĩnh Hiên định nói gì, Nguyễn Vi khẽ lắc đầu. Cách
một chiếc ô tô, cô bình thản mở miệng: “Thời gian tới em sẽ đóng cửa
hàng nên không qua đây nữa. Em trả lại cái lược cho anh… vì dù sao nó
cũng là kỷ vật của mẹ anh, nên dành cho con dâu mới đúng.”
“A Nguyễn, những lời lúc trước tôi từng nói đến hôm nay vẫn còn hiệu lực.” Diệp Tĩnh Hiên lên tiếng.
Trong lòng chua chát, Nguyễn Vi gượng cười, đi đến trước mặt anh: “Em đã nghĩ kỹ rồi. Chiếc lược quý giá, nên trả lại anh. Còn sợi dây chuyền mặt hoa tường vi, coi như em ích kỷ, em không nỡ…. anh hãy để em giữ lại làm kỷ niệm.”
Nguyễn Vi còn chưa dứt lời, Diệp Tĩnh Hiên đã ôm cô vào
lòng. Cô lắc đầu, vỗ vỗ lên cánh tay anh, cất giọng nghẹn ngào: “Tất cả
đã qua rồi. Em có thể nhìn ra Hạ Tiêu thật lòng với anh. Hơn nữa, anh và cô ấy ở bên nhau cũng tốt. Cô ấy sẽ không lừa gạt anh, anh em trong
bang hội sẽ cảm thấy yên tâm.”
Diệp Tĩnh Hiên không nói một lời,
chỉ siết chặt vòng tay. Nguyễn Vi đã từng vô số lần mường tượng ra cảnh
chia tay nhưng vào thời khắc này, tâm trạng của cô hết sức bình tĩnh. Cô lùi lại phía sau, mấp máy môi: “Em đi đây!”
Diệp Tĩnh Hiên nắm
chặt chiếc lược, đứng yên. Sắp đến giờ tan tầm, xe trên đường mỗi lúc
một đông. Phía sau vang lên tiếng còi inh ỏi nhưng anh vẫn bất động,
nhìn cô đăm đăm.
Nguyễn Vi quay về ô tô của Nghiêm Thụy. Diệp
Tĩnh Hiên đứng dưới lòng đường, xe cộ qua lại buộc phải né tránh, dần
dần tắc nghẽn. Tuy nhiên, anh không hề bận tâm, tựa như mọi thứ chẳng
liên quan đến mình, cả con đường ồn ào náo nhiệt chỉ còn lại mình anh và A Nguyễn.
Một lúc sau, Diệp Tĩnh Hiên khẽ gọi tên cô. Nguyễn Vi
thở dài. Cô chợt nhớ đến nhiều chuyện hồi nhỏ. Chàng thiếu niên mười mấy tuổi đã có suy nghĩ riêng, trong khi A Nguyễn vẫn là cô bé ngốc nghếch. Khi ấy, Diệp Tĩnh Hiên thường trốn ra ngoài chơi, có lúc dỗ cô đi theo. Một hôm, anh đặt cô lên chiếc xích đu rất cao, bắt cô ngồi yên, không
được động đậy. Sau đó, anh cùng mấy đàn em đi mất. Buổi tối quay về, anh phát hiện cô vẫn ngồi trên xích đu, cả ngày không ăn uống. Chỉ vì anh
không cho phép cô động đậy nên cô chẳng dám nhảy xuống. Anh mắng cô là
đồ ngốc nhưng rất xót xa. Từ đó trở đi, anh không dám bỏ cô một mình.
Đến người làm cũng nói đùa rằng Tam ca bá đạo, ngay cả em gái cũng
“buộc” bên mình. Anh rất để ý đến nhận xét này
nên không cho phép bất cứ người nào bảo cô là em gái anh, ngay cả đùa giỡn cũng không được.
Sau đó, đám người làm thật sự chẳng dám nhắc tới. Nhưng họ cho rằng đây là
quy tắc của nhà họ Diệp” người làm là người làm, Nguyễn Vi không phải là tiểu thư nhà họ Diệp nên đâu thể tùy tiện gọi cô là “em gái,” chứ chẳng ai biết được tâm tư của Diệp Tĩnh Hiên.
Từ nhỏ, anh thích gọi cô là “A Nguyễn,” bắt cô nghe lời, bắt cô đi theo mình, bảo cô đừng tức
giận. Anh nói, anh là của mình cô, đợi cô lớn lên, anh sẽ chứng minh cho cô thấy. Nhưng bây giờ thì sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyễn
Vi ngập tràn nỗi chua xót, nhưng cô ép bản thân không được rơi lệ. Xung
quanh vang lên tiếng còi xe đinh tai nhức óc, vậy mà Diệp Tĩnh Hiên
không hề có ý nhường đường. Anh đưa chiếc lược cho cô: “Em cứ phải gây
chuyện với tôi hay sao? Em không muốn nhìn thấy Hạ Tiêu, tôi sẽ cho cô
ta biến mất. Em không muốn mở cửa hàng thì theo tôi về nhà.”
Nguyễn Vi lắc đầu: “Không phải vì cô ta mà là…. Nếu em muốn anh buông tay, rời khỏi Lan Phường và Kính Lan Hội, cùng em về tỉnh Nam, anh có bằng lòng
không?”
Diệp Tĩnh Hiên im lặng vài giây mới lên tiếng: “Không được.”
Nguyễn Vi đã sớm biết câu trả lời của anh. Đàn ông của giới hắc đạo làm gì có
chuyện dễ dàng từ bỏ. Bọn họ đều có tham vọng của mình. Bởi vì hiểu anh
nên cô tựa như trút được gánh nặng, thở dài: “Anh thấy chưa…. Anh có
tham vọng của mình, đáng tiếc là em không thể tác thành.”
Lúc này, Nghiêm Thụy mới mở miệng nói với Nguyễn Vi: “Đi thôi!”
Nguyễn Vi ép bản thân không nhìn Diệp Tĩnh Hiên nữa, cúi đầu ngồi vào xe.
Nghiêm Thụy nhanh chóng nổ máy. Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên lao về phía bọn họ, suýt nữa đụng phải chiếc xe bên cạnh.
Phương Thạnh xuất hiện từ bao giờ, vội kéo anh lại: “Tam ca, cẩn thận!”
Nhưng Diệp Tĩnh Hiên đã nổi giận, bất chấp tất cả lao về chiếc ô tô. Thấy
không ngăn được anh, Phương Thạnh liền gọi đàn em chặn người và xe ở
xung quanh, không cho ai tiến lại gần. Diệp Tĩnh Hiên đi đến mở cửa ô
tô, định kéo Nguyễn Vi ra ngoài: “Em dám đi theo anh ta? Có tin tôi bắn
anh ta ngay bây giờ không?”
“Diệp Tĩnh Hiên!” Nguyễn Vi hốt hoảng nhưng Nghiêm Thụy đã ấn vai cô. Anh nhìn người đứng bên ngoài, thong
thả nói: “Cậu hãy để cô ấy tự mình quyết định.”
Diệp Tĩnh Hiên
buông tay, ánh mắt tối sầm. Nguyễn Vi làm sao có thể mở miệng, giữa
Nghiêm Thụy và Diệp Tĩnh Hiên, cô nên chọn ai đây?
Xung quanh mỗi lúc một đông hơn, tiếng ồn ào dần lớn. Diệp Tĩnh Hiên cười nhạt, bất
chợt đưa cái lược cho Nguyễn Vi. Truyện điễn đàn mua và post miễn phí
trên trang web diendanleqiuydon.com, xin trang khác đừng ăn cắp. Tâm tư
cô lại đang trôi dạt về quá khứ. Anh tặng lược, cô vì anh nuôi tóc dài.
Chữ đầu tiên cô biết viết là chữ “Vi,” vì thế từ nhỏ anh thường tặng cô
hoa tường Vi. Loài hoa này thật ra không cao sang, rất dễ trồng, cũng
chỉ có anh mới nâng niu, coi như báu vật. Một người phụ nữ có bao nhiêu
thời thanh xuân, dù tốt hay xấu, cô đều trao cho anh. Tuy nhiên, hai
người dây dưa mười mấy năm, suýt nữa mất mạng mà cuối cùng cũng chẳng
đạt kết quả. Ngoài tình yêu, còn người còn phải gánh vác nhiều trách
nhiệm khác. Nguyễn Vi đã từng ích kỷ trong quá khứ nên không thể để hai
người tiếp tục giày vò lẫn nhau. Cô biết, thật ra cũng chẳng đến nỗi quá khó, chỉ cần cô nghiến răng dứt khoát một lần là được. Vì thế, cô nói
với Diệp Tĩnh Hiên: “Tam ca hãy bảo trọng.”
Phương Thạnh chạy đến bên Diệp Tĩnh Hiên, hạ giọng: “Ở đây người đông đúc phức tạp. Cứ tiếp tục như vậy e chị Vi dễ bị để ý.”
Đám đàn em vây quanh nhìn anh. Cuối cùng, Diệp Tĩnh Hiên lùi lại phía sau,
nhưng vẫn nhìn Nguyễn Vi chằm chằm. Ánh mắt của anh khiến cô cảm thấy
khó thở. Tuy nhiên, Nghiêm Thụy không cho cô thời gian do dự, lập tức
phóng vụt đi.
Còn chưa tới ngã rẽ, Nguyễn Vi đã ôm mặt khóc nức
nở. Nghiêm Thụy đưa khăn giấy cho cô, một lúc sau mới lên tiếng: “Cậu ta có Kính Lan Hội của cậu ta, em có cuộc sống của mình, tất cả rồi sẽ qua đi. Năm xưa tưởng cậu ta đã chết, em còn vượt qua được. Anh tin mọi
chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”
Nguyễn Vi thút thít, không ngừng lắc
đầu: “Anh không hiểu đâu….” Cuối cùng, cô và Diệp Tĩnh Hiên cũng không
thể thoát khỏi tình cảnh sinh ly tử biệt.
Về đến nhà, hai người
không ai nói với ai một lời. lquydon. Sau bữa tối, Nghiêm Thụy lên gác,
để không gian cho cô yên tĩnh. Tuy nhiên, Nguyễn Vi đã nhanh chóng phục
hồi tâm trạng. Cô pha hai cốc trà mang lên tầng trên, cùng Nghiêm Thụy
ngồi ở ban công trò chuyện.
Nghiêm Thụy không muốn ép cô nên
không đả động đến vụ dọn đi. Nguyễn Vi đột nhiên nói với anh: “Chúng ta
đi đâu đó đi anh. Lần trước chẳng phải anh bảo muốn du xuân hay sao?”
Anh mỉm cười, ngẫm nghĩ một lát mới lên tiếng: “Em có muốn ra nước ngoài
không? Anh còn một kỳ nghỉ phép nữa. Trước em hay nói hoa ở Hà Lan nổi
tiếng nhất còn gì, chúng ta đi Amsterdam nhé!”
Hồi nhỏ, bố Nguyễn Vi thường kể cho cô nghe về Hà Lan, đất nước của các loài hoa. Vì thế,
cô đã nuôi ước mơ được đến đó một lần. Nguyễn Vi đắn đo hồi lâu mới nhận lời Nghiêm Thụy. Anh nói: “Ngày mai chúng ta đi làm visa trước.”
Nguyễn Vi ngồi im, hai phút sau mới nhẹ nhàng mở miệng: “Em sẽ khiến bản thân sống tốt hơn.”
Truyện chỉ post ở diễn đàn lequyidon.com
Nghiêm Thụy nắm lấy tay cô, từ tốn bổ sung một câu: “Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng.”
Trước khi đi ngủ, Nghiêm Thụy xuống tầng dưới hâm cốc sữa cho Nguyễn Vi. Anh
mở hộp cốc mới, cốc làm bằng sứ trắng muốt, kiểu dáng bông hoa tulip,
toát lên một vẻ trang nhã đặc biệt.
“Trên đường vô tình nhìn thấy nó nên anh mua về. Khi nào đến Amsterdam, anh sẽ dẫn em đi ngắm loài hoa tulip đẹp nhất thế giới.”
Nguyễn Vi thích thú cầm lên xem. Trên tay còn nửa quả quýt bóc dở, dính nhơm
nhớp nhưng cô mặc kệ, bôi cả vào cốc. Nghiêm Thụy bị cô chọc cười: “Đúng là trẻ con… Được rồi, anh để em dùng trước.” Anh rót đầy cốc sữa cho
cô, cô liền bê về phòng mình. Thật ra, con người muốn sống tốt cũng đơn
giản thôi, cứ vô tâm vô tư, nắm lấy cơ hội trước mắt là được.
Nguyễn Vi vừa xem tivi vừa uống sữa. Đến khi uống hết, cô phát hiện dưới đáy
cốc in hàng chữ tiếng Anh mờ mờ: “Waiting for Forever” *
*Chờ đợi đến mãi mãi.
Nguyễn Vi tắt đèn, nằm lên giường rồi gọi điện thoại cho Nghiêm Thụy. Tưởng cô xảy ra chuyện, anh liền trở nên căng thẳng, hỏi ngay: “Sao thế? Em bị
ngã à?”
:Không phải.” Cô cười.
Nghiêm Thụy thở phào nhẹ nhõm. Nguyễn Vi nhắm mắt, thì thầm vào điện thoại: “Em đang cố gắng.”
Cô biết chờ đợi một người là một việc hết sức mệt mỏi, nhưng muốn quên đi
quá khứ cũng không phải dễ dàng. Nghiêm Thụy cất giọng dịu dàng: “Chúng
ta còn nhiều thời gian. Điều duy nhất anh cảm thấy may mắn là… em và
Diệp Tĩnh Hiên chỉ có quá khứ.”
Tương lai rất xa xôi, là xấu hay
tốt không ai biết trước, nhưng anh muốn chờ đợi đến mãi mãi. Cả cuộc đời anh sống quy củ, chỉ phá lệ lần này nên anh quyết tâm tiến sâu đến tận
cùng.
Nguyễn Vi im lặng. Nghiêm Thụy chuyển đề tài: “Muộn rồi, em mau ngủ đi. Ngày mai anh dạy có nửa buổi, sẽ về sớm thôi.”
Nói xong, anh liền cúp máy. Cuối cùng, Nguyễn Vi cũng chìm vào giấc ngủ, một lèo đến sáng hôm sau.
Đáng tiếc là Nguyễn Vi vừa mới hạ quyết tâm bắt đầu cuộc sống mới nhưng số
phận lại một lần nữa không cho cô đạt nguyện ước. Lúc điện thoại đổ
chuông, Nguyễn Vi còn chưa tỉnh giấc. Cô mơ mơ màng màng cầm điện thoại
di động, lập tức ngồi dậy khi nghe thấy câu thông báo của người ở đầu
kia: “Nghiêm Thụy xảy ra chuyện rồi.”