Nguyễn Vi đi theo
Diệp Tĩnh Hiên vào bên trong. Bố cục nhà cửa ở Lan Phường giống hệt
những điều cô được nghe kể lúc còn nhỏ. Xung quanh trồng nhiều cây đào,
hoa nở đầy sân.
Con đường nhỏ chạy qua vô số ngôi nhà ở Lan
Phường dài đến đến mức như không thấy tận cùng. Nghe nói, vào sâu bên
trong có một nơi gọi là Hải Đường Các, trồng nhiều hải đường, là nơi ở
của Hoa tiên sinh quá cố. Người đàn ông đó từng là một “vị thần” của
Kính Lan Hội. Rất nhiều người hận anh ta, cũng không ít người sợ anh ta. Đáng tiếc, anh ta vì bệnh tật nên đã sớm qua đời, để lại gia tộc lớn
cho Hội trưởng đương nhiệm.
Nơi ở của Diệp Tĩnh Hiên rất yên
tĩnh. Bề ngoài ngôi nhà mang phong cách cổ nhưng bên trong rất hiện đại. Bàn ghế, tủ kệ đều là màu đen giản dị.
Vừa đi vào nhà, Nguyễn Vi liền nghe thấy tiếng động. Giây tiếp theo, một bóng đen lao về phía cô. Cô không ngờ, con Ma Nhĩ vẫn còn.
Ma Nhĩ là giống chó Alaska mà
Nguyễn Vi yêu thích. Nó được sinh ra bởi con chó của người giúp việc, do chính cô đỡ đẻ. Năm xưa, cô và Diệp Tĩnh Hiên coi nó như bảo bối.
“Anh vẫn nuôi nó sao?” Nguyễn Vi xúc động, ngồi xổm xuống ôm Ma Nhĩ. Rõ ràng nó vẫn nhớ cô, ngoáy đuôi tít mù tỏ vẻ mừng rỡ. Đến khi Diệp Tĩnh Hiên
giơ tay, nó mới ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thấy cô cứ ôm Ma Nhĩ mãi, anh đột nhiên buông một câu: “Tôi đâu có tàn nhẫn như em. Nuôi chó ít ra nó còn trung thành.”
Nguyễn Vi như bị tát một cái vào mặt, lập tức cúi đầu lặng thinh. Cô túm đuôi
Ma Nhĩ, nó dễ chịu cọ cọ vào người cô. Con chó cao bằng nửa thân người
nhưng lại làm nũng như hồi nhỏ, khiến tâm trạng Nguyễn Vi bớt nặng nề.
Chơi với Ma Nhĩ một lúc, chân cô bị tê cứng, không đứng dậy nổi. Diệp Tĩnh
Hiên để mặc cô, lấy quần áo đi tắm. Lúc ra ngoài, anh mới phát hiện chân trái cô không thể cử động, vậy mà cô không kêu than nửa câu. Anh đi tới bế cô lên sofa. Cô cứ cúi thấp đầu, khiến anh phải nâng cằm cô đối diện mình.
“Chân có đau không?” Anh hỏi.
Trong phòng bật ngọn
đèn tỏa ánh sáng dìu dịu. Nguyễn Vi mặc bộ váy màu xanh nhạt dài đến gót chân. Mái tóc cô xõa xuống bờ vai mảnh khảnh. Bình thường cô rất sợ đau nên sắc mặt nhợt nhạt, viền mắt đỏ hoe. Tuy nhiên, nghe câu hỏi của
anh, cô vẫn lắc đầu. Diệp Tĩnh Hiên không thể kiềm chế nỗi tức giận, lập tức kéo gấu váy của cô. Nguyễn Vi ra sức né tránh, anh liền túm tay cô, gầm lên: “Tôi đang hỏi, em có đau không?”
Chân trái của Nguyễn
Vi có một vết bỏng và một vết sẹo do đạn bắn. Sự cố đó xảy ra hơn mười
năm rồi, bây giờ vết thương đã mờ đi nhiều, nhưng nhìn vẫn rất khó coi.
Cuối cùng cô cũng không chịu nổi, chân đau đến mức toàn thân toát mồ hôi
lạnh. Phụ nữ xét cho cùng vẫn rất yếu đuối, những lúc như thế này càng
cần một chỗ dựa. Nguyễn Vi ôm chân, lặng lẽ ngả người về phía Diệp Tĩnh
Hiên.
Diệp Tĩnh Hiên không có cách nào tiếp tục nói những lời cay độc. Anh nhẹ nhàng xoa bóp, từ gót chân lên trên, giúp cô thả lỏng toàn thân.
Hai người cách nhau rất gần. Anh nhướng mày là có thể nhìn thấy vẻ mặt cam chịu của cô. Anh gạt tóc cô ta sau vành tai rồi hôn lên má cô.
“Là tôi không tốt.” Anh nói nhỏ.
“Em không trách anh. Em cũng không phải vì cái chân nên mới…” Cô hít một hơi sâu, không dám nói tiếp.
Diệp Tĩnh Hiên làm sao không hiểu ý cô cơ chứ. Ma Nhĩ chạy quanh hai người,
anh liền mở cửa cho nó ra sân. Sau đó, anh vừa xoa bóp chân cô vừa nói:
“Sau khi tỉnh lại, tôi đã cho người điều tra, biết em được nhận nuôi từ
năm mười tuổi. Triệu Tư Minh, bố nuôi em là cảnh sát chống ma túy. Người của bố tôi bắn ông ấy bị trọng thương, cuối cùng không thể cứu sống.”
Thấy cô hơi động đậy, anh liền giữ chặt chân cô. “Chú Nguyễn vì nhà họ
Diệp mà chết, bố nuôi em cứu sống em, cuối cùng chết dưới tay nhà họ
Diệp. Vì thế em mới quay về tiếp cận tôi có đúng không?”
Nguyễn
Vi lặng thinh, coi như ngầm thừa nhận. Bố nuôi cô là một người cảnh sát
chính trực, cả đời sống trong nguy hiểm. Ông đối xử với cô rất tốt, coi
như con gái ruột. Sau khi ông qua đời, người của Cục cảnh sát biết cô có mối quan hệ với Diệp tam từ thời niên thiếu nên tìm đến cô. Kính Lan
Hội có gốc rễ quá sâu, những nhân vật từ nhỏ đến lớn sống trong môi
trường đó đều không phải hạng tầm thường. Bọn họ có cử người tiếp cận
Diệp Tĩnh Hiên chắc chắn không thành công. Nhưng riêng với Nguyễn Vi,
Diệp Tĩnh Hiên từng mắc nợ cô, trong lòng anh luôn cảm thấy có lỗi với
cô. Lúc bấy giờ, cô mới lo xong tang lễ của bố nuôi, cô thật sự chẳng có lý do từ chối.
Được xoa bóp một lúc, chân Nguyễn Vi dễ chịu hơn
một chút. Cô kéo váy định ngồi sang bên cạnh. Diệp Tĩnh Hiên lạnh mặt,
đột nhiên ôm eo cô, kéo về phía mình.
Nguyễn Vi tựa cằm vào vai
anh. Lúc này, cô mới để ý đến chậu cây cảnh bên cửa sổ, thì ra đây là
hàng cô mới chuyển đi hôm qua. Không biết Diệp Tĩnh Hiên đã theo dõi cô
bao lâu rồi?
Đây là nơi ở của anh, đâu đâu cũng tràn ngập mùi
hương của anh, khiến Nguyễn Vi có cảm giác như quay về tháng ngày tươi
đẹp trong quá khứ. Tuy nhiên, nơi này khác ngôi nhà trước kia, anh cũng
không còn là người đàn ông năm xưa. Nguyễn Vi biết rõ một điều, hôm nay
anh đưa cô về đây, cô sẽ vĩnh viễn không thoát khỏi bàn tay anh.
Hai người từng lạc mất nhau ở thời niên thiếu, sau đó ba năm yêu đương mặn
nồng, nhưng cuối cùng chỉ là một trò lừa đảo được lên kế hoạch tỉ mỉ.
Rốt cuộc ai nợ ai, sớm đã không thể tính toán rõ.
Nguyễn Vi thuận theo động tác của Diệp Tĩnh Hiên, ngả người vào lòng anh. Gạt bỏ mọi
tạp niệm ra khỏi đầu, cô vẫn là A Nguyễn của anh, con bé ngốc từ nhỏ
không thích phơi nắng.
Diệp Tĩnh Hiên cười khẽ một tiếng. Cô
nhướng mày nhìn anh, trong lòng rối bời. Gương mặt anh vẫn là vẻ ngạo
nghễ trong ký ức, nhưng vết sẹo như một đường ranh giới, cắt ngang kiếp
trước và kiếp này, khiến cô chợt bừng tỉnh. Cô đẩy người anh, ngồi dậy
nhưng Diệp Tĩnh Hiên đời nào cho cô cơ hội lẩn tránh. Anh lập tức vén
váy cô lên cao.
Đèn vẫn bật sáng, bầu không khí bỗng trở nên mờ ám.
Nguyễn Vi vô cùng sợ hãi, nước mắt lại trào khóe mi. Diệp Tĩnh Hiên
không thích nhìn thấy cô khóc. Hồi nhỏ, mỗi khi cô khóc, anh đều tỏ ra
hung dữ. Nhưng hôm nay, anh lại rất dịu dàng.
“A Nguyễn!” Diệp
Tĩnh Hiên hôn lên trán cô, thở dài, “Tôi hại chân em bị thương, em không trách tôi. Dựa vào cái gì mà em cho rằng… tôi sẽ tìm em trả thù?”
Anh hôn một đường từ vai xuống cổ tay cô. Nơi đó chằng chịt dấu vết cô tự
ngược đãi bản thân trong mấy năm qua. Anh khẽ chau mày, cuối cùng cắn
mạnh như thể muốn trừng phạt cô.
Nguyễn Vi đau nhói, cố gắng rút
tay về nhưng Diệp Tĩnh Hiên dùng sức rất mạnh, tựa như muốn cắt đứt tay
cô, để cô chết cho xong. Cô đột nhiên ôm đầu anh, nghẹn ngào mở miệng:
“Em xin lỗi.”
Diệp Tĩnh Hiên cũng không miễn cưỡng. Biết ngày hôm nay tinh thần của cô đã vượt quá sức chịu đựng, anh liền kéo váy xuống, thở dài một hơi, đứng dậy đi gọi điện bảo người mang đồ ngủ đến cho cô.
Nguyễn Vi định nói điều gì đó, anh đã mở miệng trước: “Giao con chip cho tôi là em có thể ra đi.”
“Tĩnh Hiên….” Nguyễn Vi gọi tên anh.
Diệp Tĩnh Hiên dừng lại ở cửa ra vào. Cô không nói tiếp nhưng anh hoàn toàn
hiểu ý. Những việc con người làm được trong cuộc đời thật sự có hạn. Yêu hay là hận, bọn họ đã phung phí hết từ lâu nên không thể trở lại như
xưa. Anh gõ gõ ngón tay lên mép cửa gỗ, bình thản nói với cô: “A Nguyễn! Em đừng mở tưởng nữa. Tôi không trách em, nhưng không còn yêu em nữa.”
Diệp Tĩnh Hiên nói xong liền đi ra ngoài, để cô nghỉ ngơi. Nguyễn Vi dõi
theo bóng lưng anh cho tới khi khuất dạng. Cô nhắm mắt, trong lòng đau
đớn vô ngần. Người đàn ông
cả cuộc đời không bao giờ mềm yếu đã nguyện
trao cả trái tim cho cô, là cô không biết trân trọng.
Kể từ thời
loạn lạc, Lan Phường đã chứng kiến quá nhiều cảnh mưa máu gió tanh. Con
đường này có quy tắc sinh tồn của nó, là nơi ẩn chứa đồng tiền, quyền
lực và danh lợi. Chỉ đáng tiếc con người dù lợi hại đến mấy cũng không
thoát khỏi sinh lão bệnh tử. Bao nhiêu đời Hội trưởng đến rồi lại đi,
chỉ có mình nó vẫn tồn tại, cuối cùng trở thành một vết sẹo trên bộ mặt
thành phố. Nhà cửa ở nơi này vĩnh viễn im lìm, không có âm thanh cũng
như bóng dáng con người, bên trong ẩn giấu những cặp mắt luôn dõi theo
từng bước đi của mỗi người.
Diệp Tĩnh Hiên đi ra ngoài. Nhìn thấy anh, Phương Thạnh liền lại gần, nói nhỏ: “Tam ca, người của Hội trưởng về rồi.”
“Chú hãy gọi bác sĩ đến khám, A Nguyễn đang bị sốt.”
Phương Thạnh gật đầu, đi tìm người dặn dò. Khi quay lại, nhìn thấy Diệp Tĩnh
Hiên vẫn bất động đứng đó, anh ta nhắc nhở: “Tam ca không thể phá lệ.
Kính Lan Hội có quy định, kẻ phản bội phải chết.”
Diệp Tĩnh Hiên
hít một hơi thuốc rồi nhả khói. Tựa hồ cảm thấy câu nói này nực cười,
anh tùy tiện buông lời: “Quy định là do con người đặt ra.”
“Nhưng bây giờ Hội trưởng đang nhắm vào chúng ta, chỉ e sẽ không chịu để yên.
Dù sao cũng bởi chị Vi nên nhà họ Diệp bị điều tra. Chị Vi gây ra chuyện lớn, khiến tỉnh Nam đến nay vẫn không thái bình.”
Diệp Tĩnh Hiên gảy tàn thuốc. Anh quay về phía Phương Thạnh, hơi giơ tay. Phương Thạnh biết mình lỡ lời, nên cúi đầu, xòe bàn tay. Diệp Tĩnh Hiên liền gí mẩu
thuốc đang cháy vào lòng bàn tay đàn em. Phương Thạnh nghiến răng, không dám kêu một tiếng.
Diệp Tĩnh Hiên cất giọng đều đều: “Để tôi nghe thấy lần nữa, tôi sẽ đốt tay chú.”
Phương Thạnh không dám có bất cứ phản ứng nào. Diệp Tĩnh Hiên quay người đi
vào trong, đồng thời lên tiếng: “Tôi đẽ nói rồi, kẻ nào dám động đến A
Nguyễn, sẽ chỉ còn nước xuống gặp Diêm Vương. Nếu luật lệ không dung tha cô ấy thì tôi sẽ sửa luật lệ. Còn nếu Trần Dữ không chịu sửa…. thì cũng đơn giản thôi.”
Phương Thạnh toát mồ hôi lạnh, nhưng sắc mặt
không đổi. Người đàn ông ở phía trước tiếp tục giọng điệu bình thản:
“Tôi sẽ khiến anh ta không thể ngồi yên trên chiếc ghế Hội trưởng.”
Khi Diệp Tĩnh Hiên quay về phòng, Nguyễn Vi đã tắm xong. Cô thay bộ đồ ngủ
không dám lên giường mà cuộn mình trên sofa, mái tóc ướt rượt.
Bác sĩ chưa từng gặp người phụ nữ này nên thái độ không mặn không nhạt. Anh ta đo nhiệt độ rồi chuẩn bị tiêm thuốc hạ sốt cho cô. Diệp Tĩnh Hiên
không nói một lời, đi lấy khăn mặt, sau đó bế Nguyễn Vi lên giường, lau
khô tóc cho cô. Nhìn ra thái độ bất thường của Diệp Tĩnh Hiên đối với
người phụ nữ này, bác sĩ bỗng trở nên căng thẳng. Anh ta cất giọng dè
dặt: “Đại đường chủ cứ yên tâm, cô ấy nhiễm lạnh nên bị viêm họng. Lát
nữa hạ sốt là không sao.”
Diệp Tĩnh Hiên “ờ” một tiếng. Nguyễn Vi ngồi tựa vào người anh. Lúc tiêm thuốc, cô không dám nhìn, vô thức
ngoảnh mặt đi chỗ khác. Diệp Tĩnh Hiên thở dài: “Khi cầm dao cắt cổ tay
mình, sao em không sợ?”
Bác sĩ đã sớm để ý đến vết sẹo nhưng
không dám hỏi. Ánh mắt anh ta dừng lại trên cổ tay Nguyễn Vi. Cô lặng
thinh, định lấy khăn mặt trong tay Diệp Tĩnh Hiên tự lau đầu. Diệp Tĩnh
Hiên mất kiên nhẫn, ôm đầu cô, nghiêm giọng: “Đừng có động đậy.”
Bác sĩ nhanh chóng ra về, để lại túi thuốc. Diệp Tĩnh Hiên đi rót nước cho
cô. Nguyễn Vi ngồi yên trên giường, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, hai má đỏ
bừng vì sốt cao. Chứng kiến bộ dạng này của cô, Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên không thể nặng lời. A Nguyễn của anh hồi nhỏ là cô bé ngốc nghếch, thật thà nhất, vậy mà cuối cùng lừa anh quay như chong chóng. Cô là người
phụ nữ anh thương yêu nhất, vậy mà cuối cùng anh lại nhìn thấy vết
thương trên cổ tay cô. Anh thật sự muốn giận cũng chẳng giận nổi.
Đợi Nguyễn Vi uống thuốc xong, Diệp Tĩnh Hiên sấy khô tóc cho cô rồi bảo cô đi ngủ. Nguyễn Vi nhìn xung quanh, hỏi anh: “Đây là phòng của anh à? Em đi chỗ khác ngủ nhé.”
Diệp Tĩnh Hiên không đáp lời, thản nhiên
thay đồ ngay trước mặt cô rồi nằm xuống. Nguyễn Vi không dám động đậy,
cũng chẳng dám hỏi nhiều. Anh kéo chăn đắp lên hai người, nhướng mày
nhìn cô đồng thời nở nụ cười chế nhạo: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều. Tôi chỉ ngủ ở giường của mình mà thôi.”
Nguyễn Vi nói nhỏ: “Anh để em ngủ ở phòng khác đi.”
Diệp Tĩnh Hiên quay lưng về phía cô, giơ tay tắt đèn. Căn phòng tối om trong giây lát. Nguyễn Vi biết anh ở ngay bên cạnh, đến hơi thở cũng rõ mồn
một.
Tình cảnh hiện tại chẳng khác nào trong quá khứ là bao.
Quãng thời gian đó, Diệp Tĩnh Hiên thật sự cuồng dã, ở trên giường trò
gì cũng dám làm, thậm chí còn bịt mắt rồi giày vò cô. Bởi vì trong lòng
ẩn giấu điều bí mật nên Nguyễn Vi phải thuận theo anh. Điều khác biệt
duy nhất là, căn phòng trước kia có tiếng đồng hồ kêu tích tắc, còn ở
đây yên tĩnh đến nao lòng.
Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên ghé sát tai
cô, nói nhỏ: “Em nên biết, bây giờ em muốn làm gì hoặc có thể làm gì đều do tôi quyết định.”
Nói xong, anh liền cắn tai cô. Nguyễn Vi né
tránh nhưng anh không chịu buông tha. Đến khi nhói đau, cô đành ngoan
ngoãn nằm bên cạnh anh.
Bị mùi hương đàn ông quen thuộc bao vây,
Nguyễn Vi chỉ cảm thấy toàn thân như lửa đốt. Anh lại hôn lên chỗ nhạy
cảm sau tai cô, ngoài miệng tỏ ra bá đạo: “Tôi bắt em sống ở đây, em
đừng mơ có thể bước chân khỏi cánh cửa này.”
Diệp Tĩnh Hiên thò
tay vào trong áo ngủ của Nguyễn Vi. Thân thể ấm nóng lạ thường của cô
đặc biệt quyến rũ. Nhưng cô đang bị sốt, đến ngón tay cũng run run. Nếu
anh cưỡng ép, cô sẽ không chịu đựng nổi.
Nguyễn Vi đành đẩy vai anh, cật giọng yếu ớt: “Tam ca.”
Diệp Tĩnh Hiên buông người cô, đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ rồi lại nằm thẳng. Anh đột nhiên véo má cô trong bóng tối, Nguyễn Vi liền túm
tay anh. Cô vừa động đậy, anh liền cất giọng khàn khàn: “Tốt nhất em cứ
bị ốm, bằng không… tôi sẽ khiến em không lết nổi xuống giường.”
Nghe câu này, Nguyễn Vi lập tức ép mình mau chóng chìm vào giấc ngủ.