Editor: Mộc An ChiKhương Đường chớp chớp mắt, “Từ Vọng Quy?”Thấy người bị mình dọa cho giật mình, vẻ mặt Từ Vọng Quy hơi mất tự nhiên, anh ta ho nhẹ một tiếng, “Sao ba người lại đến đây?”Khương Đường cũng hơi xấu hổ, mặc kệ đối với nguyên chủ hay đối với cô thì Từ Vọng Quy đều là một người xa lạ.
Cô rửa tay, cố nén sự mất tự nhiên trong lòng xuống, dùng lý do đã nghĩ từ trước thoái thác, “Hai đứa nhỏ không phải là con của anh, sao có thể không ở cạnh người cha ruột là anh được?”Từ Vọng Quy sửng sốt, không ngờ cô lại nói trực tiếp như vậy, sau khi phản ứng lại, lập tức nhíu mày, “Trước khi kết hôn tôi không hề giấu giếm cô, là cô nói có thể chấp nhận Bách Luyện và Thành Cương.
”Khương Đường đứng lên, lấy tạp dề xoa xoa tay, nhìn hắn nói: “Tôi không nói mình không chấp nhận, chỉ là cảm thấy trong quá trình trưởng thành của hai đứa nhỏ không thể thiếu người cha là anh.
”Từ Vọng Quy nhíu mày, nhìn bóng dáng cô đi vào phòng bếp mà suy tư, ngay sau đó đi theo phía sau cô vào phòng bếp, “Cô biết điều kiện nơi này gian khổ bao nhiêu không?”Khương Đường thả rau xanh trong tay xuống, xoay người nhìn hắn, “Vậy anh cảm thấy chúng tôi sống ở thành phố Giang Ninh rất tốt?”“Dù sao cũng tốt hơn ở chỗ này.
” Từ Vọng Quy trầm giọng nói.
Anh ta không hiểu tại sao cô không yên phận ở thành phố Giang Ninh, tự nhiên lại chạy tới nơi vừa nghèo vừa khổ, hoàn cảnh còn không tốt như biên thành này: “Mỗi tháng tôi gửi về nhà 50 đồng, còn có các loại phiếu gạo, phiếu thịt, vải dệt, không dư dả nhưng cũng đủ cho ba mẹ con dùng, huống hồ muốn mua thứ gì cũng dễ dàng.
Nhưng biên thành thì khác, muốn mua được đồ tốt phải đi tỉnh thành.
”Khương Đường bị anh ta nói vậy, cũng hơi tức giận, cô hít một hơi thật sâu, “Trong lòng anh không rõ lý do anh kết hôn sao? Anh cũng biết tình huống của tôi rồi đó, cho dù ở nhà họ Tôn hay nhà họ Khương, anh cảm thấy chúng tôi có thể sống tốt à?”Từ Vọng Quy vẫn là câu nói