Editor: Mộc An ChiChị dâu Tề vẫn luôn xem ở bên cạnh, không khỏi cảm thán, “Tình cảm của ba mẹ con thật tốt.
”Còn một câu cô ấy chưa nói là, nhìn một chút cũng không giống con riêng và mẹ kế, mẹ con ruột nhà người khác cũng chưa tốt bằng nhà này.
Vóc dáng của Bách Luyện Thành, Cương vừa gầy vừa nhỏ, sau khi người trong khu gia đình quân nhân biết Khương Đường không phải mẹ ruột của bọn nhỏ, sôi nổi suy đoán bọn nhỏ có phải bị mẹ kế ngược đãi không, nếu không lấy tiền lương của Từ Vọng Quy, sao lại nuôi mấy đứa nhỏ đến mức khó coi như vậy.
Cũng chỉ có Tiểu Lý không biết nghĩ như thế nào, lại cho rằng hai đứa nhỏ làm khó xử Khương Đường.
Khương Đường không biết cô ấy nghĩ cái gì, chỉ cười nói: “Hiện tại bọn trẻ còn nhỏ, em nghe người ta nói khi mấy đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi, ngay cả chó mèo cũng ghét tụi nó.
”Chị dâu Tề liếc cô một cái, “Nếu em thật sự nghĩ như vậy, thì thu lại sự dung túng trong mắt em đi.
”Khương Đường nghe vậy lập tức xụ mặt, trầm giọng nói: “Em thật sự nghĩ như vậy mà.
”Chị dâu Tề nghẹn họng, tức giận liếc cô, “Tiểu Khương, chị nói em và Tiểu Từ đúng là vợ chồng, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng giống hệt nhau!”Khương Đường vô tội chớp chớp mắt, vốn dĩ là cô cố ý học giọng điệu nói chuyện của Từ Vọng Quy.
Trong thời gian nói chuyện, hai đứa nhỏ và hai người lớn đã đi đến Cung Tiêu Xã của huyện Bắc Hà.
Lúc trước chị dâu Tề nhìn thấy quần áo mà Khương Đường làm, quả thực cực kỳ hâm mộ, chỉ xui xẻo trong nhà không còn vải dệt, lúc này mới nhớ tới việc đến Cung Tiêu Xã ở trên huyện thử vận may.
Lỡ như vừa lúc có vải dệt, vậy sẽ giải quyết được vấn đề này.
Khương Đường chủ yếu là đi cùng chị dâu Tề, thuận tiện mang hai đứa nhỏ ra ngoài đổi gió, nhìn xem có thứ gì cần mua hay không.
Không ngờ chị dâu Tề rất may mắn, thật sự mua được vải dệt