Editor: Mộc An ChiTrong miệng Bách Luyện, Thành Cương nhét đầy bánh bao, không thể nói chuyện nên chỉ gật đầu liên tục giống hệt gà con mổ thóc: “Ừm ừm.
”Tuy rằng bánh bao không phải nhân thịt, nhưng hương vị rất ngon miệng, vừa cắn một miếng là hương vị tươi ngon tràn ngập trong khoang miệng, làm người ta hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.
Sau khi Bách Luyện, Thành Cương ăn xong hai cái, Khương Đường không cho bọn chúng lấy thêm, “Không được ăn nữa, uống chén cháo đi.
”Hai đứa nhỏ đành phải thả cái bánh bao cầm trên tay xuống rổ, vẻ mặt vô cùng lưu luyến.
Từ Vọng Quy nhíu mày ngay tức khắc, “Muốn ăn thì cứ ăn, nhà chúng ta không thiếu hai cái bánh bao này.
”Nói xong liền duỗi tay gắp bánh bao, thả vào chén của hai cậu nhóc mỗi người một cái.
Bách Luyện, Thành Cương vui vẻ.
Khương Đường liếc Từ Vọng Quy, cười nhạo một tiếng, không quan tâm anh có vẻ mặt gì, nhìn hai đứa nhỏ nói: “Cha mấy đứa nghĩ rằng mẹ là mẹ kế ác độc, nên mới không cho hai đứa ăn no.
Đợi chút nữa ăn không hết thì đừng trách mẹ không nhắc nhở.
”Từ Vọng Quy cứng đờ mặt.
Bách Luyện,Thành Cương vừa cắn một miếng cũng ngây ngẩn cả người, hai anh em nhíu mày nhìn bánh bao trong tay, vẻ mặt cực kỳ rối rắm.
Hai ngày trước làm thịt kho tàu, bọn họ không nghe Khương Đường nhắc nhở, tự ăn đến no căng bụng, no đến mức ngủ không ngon.
Tưởng tượng đến chuyện này, Bách Luyện, Thành Cương sợ hãi trong lòng, bọn họ đưa ánh mắt cầu cứu về phía cha ruột.
Từ Vọng Quy nhìn Khương Đường, Khương Đường thờ ơ, giống như ba cha con trên bàn cơm không tồn tại.
Anh tự thấy không thú vị, ho nhẹ một tiếng, sờ sờ mũi, cầm lấy chén đặt ở trước mặt hai đứa nhỏ, “Đưa cha.
”Khương Đường hừ lạnh dưới đáy lòng.
Cơm nước xong, Bách Luyện, Thành Cương chủ động cầm chén đi rửa, Khương Đường thành thạo rửa sạch