Editor: Mộc An ChiCũng không biết cô làm cái gì ở trong, sau khi cô tiến vào không hề có bất kỳ tiếng động nào, trái tim mọi người như treo ở cổ họng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ở một căn phòng khác, tiếng bước chân của bà Trần bất ngờ vang lên.
Sắc mặt bác gái Tô thay đổi, sốt ruột không thôi, cái trán bắt đầu toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Bách Luyện nhanh chóng tiến lên đóng kín cửa, “Bà ơi, lấy thêm mười trứng nữa được không ạ, đã nửa năm rồi cháu và em trai không được ăn trứng gà.
”Thành Cương thấy thế, thả tay bác gái Tô ra, đi đến bên cạnh Bách Luyện, dùng giọng vô cùng đáng thương nói với người trong cửa: “Bà ơi, được không ạ? Như vậy cháu và anh trai có thể ăn nhiều hơn hai trứng.
”Vừa dứt lời, một người lớn và hai đứa nhỏ ngoài cửa nín thở, nghe động tĩnh trong phòng.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân của bà Trần hơi dừng lại, ngay sau đó càng ngày càng nhỏ, dường như đã quay trở về lấy trứng gà.
Bác gái Tô thở phào nhẹ nhõm, thân thể Bách Luyện và Thành Cương hơi phát run.
Lúc này, Khương Đường ra khỏi phòng, cô tay chân nhẹ nhàng khép cửa lại, khôi phục thành bộ dáng trước khi cô vào.
Bách Luyện Thành Cương thấy thế, vội vàng chạy đến nắm tay cô.
Khương Đường cảm nhận được đôi tay của hai nhóc con đang run rẩy, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.
Nhưng hiện tại không phải thời gian để nói chuyện.
Cô cho bác gái Tô một ánh mắt khẳng định.
Vẻ mặt bác gái Tô nghiêm lại, hơi nhướng cằm về phía cánh cửa, nhẹ giọng hỏi: “Có đi hay không?”Khương Đường lắc đầu, đang chuẩn bị nói chuyện ——Bà Trần mở cửa, bà ta không nhận ra sự khác thường, đưa trứng gà cho Khương Đường, “Tổng cộng bốn mươi trứng, cô đếm lại đi.
”Đổi trứng gà rồi rời khỏi nhà họ Trần.
Qua khỏi ngọn núi kia, không biết Tiểu Lý nhảy ra từ đâu, nhận lấy rổ đựng trứng gà, “Chị dâu, để em cầm cho.
”Khương Đường