Editor: Mộc An ChiGiữa trưa.
Khi Từ Vọng Quy trở về, Khương Đường đang xào rau trong phòng bếp.
Anh cởi mũ, rửa tay rồi chui vào phòng bếp, ngồi trên ghế nhỏ trước bếp, “Đồng chí Khương Đường, không tệ nha.
Nghe Tiểu Lý nói cảnh sát đã bắt người rồi.
”Khương Đường liếc nhìn anh không nói chuyện.
Từ Vọng Quy nhướng mày, “Sao vẫn không vui? Không phải chuyện đã được giải quyết rồi à?”Khương Đường gắp rau xanh trong nồi ra, ném xẻng nấu ăn xuống, “Tôi chỉ nghĩ, nếu tôi nói việc này với anh ngay khi tôi nhìn thấy cô ấy ở huyện thành, có phải cô ấy sẽ ít khổ sở hơn một chút không.
”Từ Vọng Quy sửng sốt, anh nhìn thoáng qua Khương Đường rõ ràng có tâm trạng không tốt lắm, ăn ngay nói thật: “Cho dù được quyết định thêm lần nữa, tôi tin rằng cô vẫn sẽ lựa chọn như cũ.
”Khương Đường nghe vậy, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn anh vài giây.
Tuy rằng vẫn cảm thấy khổ sở, trong lòng lại thông suốt thoải mái hơn nhiều.
Từ Vọng Quy nói đúng, cho dù chuyện này có lặp lại bao nhiêu lần đi nữa, cô vẫn là cô, cho nên có tự trách cũng vô dụng.
Sau khi biết chuyện này có đồng chí cảnh sát xử lý, Khương Đường không chú ý thêm nữa.
Có điều sau này cô cũng nghe nói, chỉ có nhà bà Trần phải chịu chế tài, về phần người lừa bán Lưu Lan không có chút manh mối nào.
Lưu Lan là “con dâu” của bà ta.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến tháng mười.
Giữa trưa nay.
Từ Vọng Quy về nhà thì nhìn thấy trứng xào cà chua trên bàn, không nhịn được nhướng mày, “Tôi còn tưởng cô không muốn ăn những quả trứng gà này.
”Khương Đường liếc anh, gắp một đũa trứng gà, “Cũng đâu phải trứng gà làm sai, đồ do tôi trao đổi đồng giá lấy được thì sao lại không cần? Lại nói đây chính là lương thực.
”Từ Vọng Quy nghe vậy cười nhạo một tiếng.
Mặt Khương Đường không biểu cảm nói: “Đoàn trưởng Từ, nếu