Editor: Mộc An ChiThành Cương giật mình, một lát sau mới phản ứng lại, cậu nhóc chột dạ gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Con xin lỗi, con sai rồi.
”Giọng Khương Đường vẫn lành lạnh, nghiêm túc nói với nhóc: “Chuyện của mình chỉ có thể tự mình làm, mẹ và cha có thể giúp con, nhưng không có nghĩa cha mẹ nhất định phải giúp con.
”Hai đứa nhỏ chưa từng thấy Khương Đường như vậy, ngay lập tức cảm thấy thất thố, trên mặt Thành Cương mang theo lo sợ, Bách Luyện thả đũa xuống nhìn cô.
Từ Vọng Quy nhìn bọn họ, không lên tiếng mà cởi mũ rồi rửa tay.
Khương Đường nhìn hai đứa nhỏ sắp khóc, sắc mặt cuối cùng cũng thả lòng, nhưng giọng nói vẫn rất nghiêm túc, “Nghe hiểu không?”“Dạ hiểu.
”Bách Luyện Thành Cương vội vàng trả lời, trăm miệng một lời.
Khương Đường lúc này mới sờ đầu bọn chúng, dịu giọng nói: “Đi ăn cơm thôi.
”Hai đứa nhỏ nghe lời bắt đầu ăn cơm.
Bữa cơm giữa trưa này cực kỳ yên tĩnh, buổi chiều Từ Vọng Quy đi nơi đóng quân, Bách Luyện, Thành Cương đi ra ngoài chơi, Khương Đường thu hoạch rau cải trong sân.
Cắt rau cải xong thì đặt trên đất trồng rau, sau khi phơi khô có thể muối chua hoặc mang đi cất.
Một ngày rất nhanh đã kết thúc.
Vốn dĩ Khương Đường nghĩ còn lâu mới nhìn thấy cô gái mà bác gái Tô giới thiệu cho Từ Vọng Quy, không ngờ sáng hôm sau khi cô đi mua đồ ăn đã gặp phải.
Ngay từ đầu cô không quen biết, là chị dâu Tề chỉ cho cô nhìn.
Đối phương hiển nhiên biết cô, đang đứng dưới một cây đại thụ nhìn cô.
Khương Đường không để trong lòng, rất nhanh đã ném đối phương ra sau đầu.
Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, tháng mười hai tiến đến trong im lặng.
Trong lúc cô và bác gái Tô thảo luận về vấn đề xây dựng Trúc Kiều, cuối cùng bác gái Tô tìm hậu cần quân đội xin giấy giới thiệu, cùng Khương Đường đến huyện Bắc Hà,