Sắc trời ảm đạm tối đen, báo hiệu cho sự xuất hiện của một cơn mưa lớn mà cũng có thể là một cơn bão. Điều bất ngờ mà chẳng ai nghĩ đến đó là trước đó chỉ một ngày, bầu trời hãy còn trong xanh lắm. Trong cái vị oi ã của nắng Hạ cùng tiếng ve râm ran tràn ngập khắp đường phố, Bạch Hạo Thiên còn tự nhủ hôm nay quả nhiên là một ngày đẹp trời để đi ra ngoài sắm sửa cho bữa tiệc sắp tới, vì chỉ còn một ít hôm nữa thôi giấy xét nghiệm sẽ được gửi đến. Anh có chút hi vọng, chút chờ mong lại vừa hồi hộp xen lẫn chút lo lắng.
Người ta vẫn thường bảo trước cơn giông bão lúc nào cũng là trời quang mây tạnh, khiến cho chúng ta chẳng thể nào lường trước chuyện gì sẽ bất ngờ xảy đến.
Lúc hai cha con Bạch Hạo Thiên vẫn đang vui vẻ dắt tay nhau nói nói cười cười đi đến bãi đỗ xe, thì bất ngờ tầm mắt anh dừng lại ở biển số một chiếc màu trắng. Kỳ thực chiếc xe này cũng không có gì đặc biệt, nhưng đặc biệt ở biển số toàn những con số 4 của nó. Chỉ trong một khoảnh khắc ấy vậy mà nó cũng đủ khiến Bạch Hạo Thiên hoảng sợ đến sững cả người, lồng ngực vang lên tiếng thình thịch càng lúc càng nhanh.
Một cái biển số xe có thể dọa người đến vậy sao? Sẽ không nếu không phải Bạch Hạo Thiên đã vô số lần nhìn thấy nó dãy số 4 tràn đầy ác mộng này.
Ở những nước phương Đông còn tràn ngập niềm tin về tín ngưỡng thì việc sử dụng số 4 để làm số nhà, biển số xe hay số điện thoại...là một điều rất được hạn chế, đằng này lại còn sử dụng một dãy toàn số 4. Tuy nhiên cũng phải xem lại chủ nhân có nó muốn nhắn gửi điều gì đến người thấy được dãy số này.
Suốt gần năm năm nay dãy số này vẫn không ngừng xuất hiện, số điện thoại, địa chỉ Email, hoặc chỉ đơn giản chỉ là mã số chuyển phát nhanh, sự xuất hiện của nó như một lời đe dọa gửi đến từ kẻ kia ở Bạch gia, hắn muốn thông báo cho Bạch Hạo Thiên biết rằng 'Tao đã đến rồi, chạy trốn đi con chuột nhỏ, nếu không tao sẽ xơi tái mày!' ngay sau đó sẽ kéo theo sự truy đuổi không ngừng nghỉ của một nhóm người xa lạ mà Bạch Hạo Thiên biết chắc chủ nhân của nhóm người đó là ai, 'Bạch Vũ Hạo' chủ nhân hiện tại của Bạch gia, kẻ vẫn luôn xem sự tồn tại của Bạch Hạo Thiên cùng cha anh như cái gai trong mắt. Lúc còn sống cha của Bạch Hạo Thiên đã từng nói rằng là ông nợ kẻ kia, mà cái giá phải trả chính hiện tại kẻ kia buộc bọn họ phải trả lại gấp trăm gấp ngàn lần.
Bạch Hạo Thiên cảm thấy bản thân có chết đi cũng chẳng hề hấn gì, trong người chảy dòng máu ti tiện của kẻ lừa đảo lòng tin, chiếm đoạt tài sản của người khác thì có chết đi để trả nợ thì cũng đáng thôi, nhưng hiện tại bên cạnh anh còn có thêm một sinh mạng nhỏ bé cần được bảo bọc, Đông Đông còn quá nhỏ, nó cần có anh bên cạnh mà Bạch Hạo Thiên cũng chưa một lần nào nghĩ đến việc bỏ lại con mình, cho nên anh chỉ còn cách lê tấm thân tàn mà chạy đi tìm đường sống, trốn chui trốn nhủi suốt bao năm.
Bạch Hạo Thiên chẳng biết mình trở về nhà bằng cách nào, chỉ biết chân anh suy yếu đến độ chẳng còn chút sức lực, buồng phổi đau rát còn quả tim thì run rẩy đập liên hồi. Bạch Hạo Thiên đã dùng hết tất cả sức lực để bỏ chạy. Anh chạy về nơi ở của Huyền Dông Trạch, chốt cửa thật chặt rồi ôm lấy con trai ngồi ở một góc phòng không ngừng run lên bần bật, nếu Bạch Vũ Hạo đã gửi lời nhắn đến thì chắc chắn ông ta cũng đã nắm rõ hành tung của cha con anh trong lòng bàn tay, hiện tại cũng chỉ là phần động trước khi bắt đầu trò chơi rượt đuổi quái đãng kia mà thôi.
Gần năm năm rồi, vậy mà ông ta một chút cũng không muốn buông tha anh. Bạch Hạo Thiên không muốn trở về Bạch gia, nơi đó có những con sói đói đang chờ xơi thịt xương anh, anh không thể liên lụy người kia, cho nên anh chỉ còn cách chạy trốn.
Nếu có thể sinh ra ở một nơi khác, nếu anh không phải là anh thì hay biết bao, sẽ không phải mang cái dòng máu ghê tởm này, sẽ không bị đuổi cùng gϊếŧ tận. Sẽ còn được bao lâu? Anh nghĩ sẽ có lúc bản thân mệt mỏi rồi ngã quỵ thôi.
Đông Đông nhìn thấy ba ba bé ngẩn người thì với tay ôm chặt lấy Bạch Hạo Thiên cất giọng non nớt an ủi.
"Baba, baba đừng khóc."
Bạch Hạo Thiên mỉm cười chua xót, xoa đầu con trai: "Ngốc quá, baba làm sao mà khóc được."
Đông Đông nhỏ giọng an ủi: "Baba mới ngốc! Rõ ràng nhìn mặt baba như sắp khóc vậy. Baba đừng sợ, Đông Đông lớn rồi Đông Đông sẽ bảo vệ baba."
Anh chua xót ôm chặt con trai vào lòng: "Ừm! Có Đông Đông bên cạnh baba một chút cũng không sợ."
Bạch Hạo Thiên dỗ dành dành con trai mà cũng chính là đang huyễn hoặc chính bản thân mình, nhưng anh biết 'không sợ' là nói dối, mọi thứ sẽ ổn thôi cũng sẽ không bao giờ xảy ra, mà chuyện anh cần làm nhất hiện giờ là chạy trốn khỏi mớ vuốt sói đang chìa về phía mình.
Nếu là trước đây Bạch Hạo Thiên sẽ không ngần ngại bỏ trốn ngay lập tức, nhưng hiện tại thì... Anh không nỡ rời xa Huyền Đông Trạch, rõ ràng quan hệ giữa họ vừa mới tốt lên, nhưng bùm một cái đã tan thành tro bụi, Bạch Hạo Thiên hiểu nếu anh còn tiếp tục ở lại thì người anh liên lụy sẽ không chỉ còn là mỗi mình Bạch Đông Đông mà còn sẽ bao gồm Huyền Đông Trạch, còn anh thì phải tìm mọi cách để giữ cho hai người mình yêu thương nhất được an toàn.
Trong lòng Bạch Hạo Thiên đau khổ đến phát điên, nhưng anh biết mình phải ra quyết định rồi.
.
Sau khi dùng bữa tối Bạch Hạo Thiên đứng ở góc bếp gọt trái cây, Huyền Đông Trạch thì đứng ở bồn rửa bát chăm chỉ cọ rửa bát đũa, dạo gần đây chính là như vậy, tôi nấu cơm anh rửa bát, Huyền Đông Trạch vô cùng yêu thích cùng tận hưởng cái loại không khí gia đình ấm áp này, hắn còn vô thức nhận ra mối quan hệ giữa hai người đang chậm rãi chuyển biến, nhưng Huyền Đông Trạch nhất quyết ra vẻ mình là một người có