Trong đêm Huyền Đông Trạch lặng nhìn dung nhan ngủ say của Bạch Hạo Thiên cùng con trai vừa thiết tha lại triều mến, mãi đến một lúc lâu hắn mới khẽ khàng bước ra khỏi phòng.
Hắn mở điện thoại, lướt tìm một dãy số, ấn vào nút gọi.
[Alo]
Rất nhanh ở đầu dây bên kia đã có người bắt máy, một giọng nói khàn trầm từ tốn vang lên, có thể nghe ra được đây là thanh âm của tháng năm lắng đọng.
[Nghiêm ca đã lâu không gặp]
Huyền Đông Trạch ngồi xuống sô pha, nét mặt có phần đanh lại, nhếch môi nở một nụ cười chào hỏi.
Nghiêm ca này từng là đại ca xã hội đen, Huyền Đông Trạch phát hiện ra hắn lúc từ nước M trở về quốc nội, hiện tại người này đã rửa tay gác kiếm, mở một công ty cho thuê vệ sĩ, lại còn kiêm thêm phần thám tử nhận điều tra mấy việc trong ngoài nước, năng suất cũng khá cao.
[Sao hả chú em, mấy người vệ sĩ lần trước dùng tốt chứ?]
Chất giọng ngả ngớn nhưng vẫn khiến người nghe phát sợ.
Nhưng rất tiếc Huyền Đông Trạch cũng không phải người bình thường có thể bị giọng điệu của một đại ca dọa sợ. Hắn cũng cười cợt, cất lời nhận xét, rất nhanh đã đi vào mục đích chính:
[Tốt! Phi thường chuyên nghiệp, cho nên hiện tại mới muốn tìm anh thuê thêm người đây.]
[Chú em cần bao nhiêu?]
Khách hàng đã lên tiếng rồi thì ông chủ cũng không thể chậm trễ, rất nhanh đơn hàng này đã chốt.
[Càng nhiều càng tốt.]
Huyền Đông Trạch cúp máy, khóe miệng phút chốc dâng lên một nụ cười tà ác. Nếu bọn người Bạch gia đã khoái chơi trò đuổi bắt đến vậy thì hắn sẽ cùng bọn họ chơi, nhưng lần này kẻ đi săn sẽ là hắn.
"Làm gì đó?"
Cửa phòng ngủ bất ngờ bật mở, Bạch Hạo Thiên bước ra.
Huyền Đông Trạch bước đến tay vòng qua eo Bạch Hạo Thiên, ôm gọn cả cơ thể cao gầy vào lòng, dắt anh đến sô pha.
"Sao em còn chưa ngủ, thân thể đang không khỏe mà."
Bạch Hạo Thiên cùng Huyền Đông Trạch song song ngồi xuống, cả cơ thể tựa vào ngực hắn, đầu ngã lên vai hắn, khoan khoái như một chú mèo con đang ra sức làm nũng.
"Không ngủ được, lo cho anh."
Huyền Đông Trạch đưa tay điểm nhẹ mũi anh, trầm thấp nở một cười, khác với nụ cười đầy nguy hiểm ban nãy, đây là hạnh phúc từ tận đáy lòng mà cười ra:
"Đồ ngốc, anh không sao."
Kỳ thực Bạch Hạo Thiên cũng không có ngủ, khi nãy trong lúc Huyền Dông Trạch gọi điện thoại đã mở cửa phòng một lần, cuộc đối thoại kia anh nghe không sót chữ nào, nhưng lại không muốn làm kinh động hắn, lần nữa khép cửa vào, chờ Huyền Đông Trạch cúp máy mới mở cửa bước ra lần nữa.
"Có phải đang lo nghĩ chuyện bọn người Bạch gia không?"
"Đúng là có liên quan đến bọn họ, nhưng bất quá không phải là lo lắng, mà là muốn phản kích."
Bạch Hạo Thiên không khỏi thở dài thành tiếng:
"Em lại mang phiền phức đến cho anh rồi!"
"Khờ quá! Không phiền phức, chỉ cần em có thể ở bên cạnh anh..."
Lực tay trên eo Bạch Hạo Thiên càng siết chặt hơn, Huyền Đông Trạch cuối đầu hôn lên tóc anh đầy trấn an.
Bạch Hạo Thiên biết rõ với tính cách của Huyền Đông Trạch nhất định sẽ không chịu ăn thiệt vào người, bạo liệt như ngọn lửa rất dễ khiến cho bản thân rơi vào thế dằn co với Bạch gia vừa hiểm hách, vừa độc địa kia.
Ngoài miệng Huyền Đông Trạch luôn tỏ vẻ không sao, nhưng thật sự có thể không sao sao? Cho nên anh rốt cuộc ra một quyết định:
"Kỳ thực, em vẫn còn một tấm bùa hộ mạng chưa dùng tới. Năm đó trước khi rời khỏi nước M cha em có để lại cho em một thứ, nhưng lúc đó vì tránh tai mắt của Bạch gia thứ đó được giấu ở một nơi rất xa, hiện tại có thể mang ra dùng rồi."
"Là ở nơi nào?"
Nắm tay Bạch Hạo Thiên siếc chặt trong vô thức, anh nói:
"Ngân hàng Q nước Y! Em vốn nghĩ cả đời cũng không muốn dùng đến nó, nhưng em không muốn anh vì em mà kết thù với Bạch gia! Bạch gia là cái hố sâu, có thể né được thì cứ né! Giao thứ này cho Bạch Vũ Hạo hi vọng ông ta có thể thả cho em một con đường."
Nếu có thể cả đời Bạch Hạo Thiên cũng không muốn giao thứ này cho Bạch Vũ Hạo, những thứ thối nát đó nên để nó chìm sâu vào dĩ vãng thì hơn. Cũng như bí mật thân thế của anh...
"Tốt, đều nghe theo em, bảo bối! Đừng sợ anh sẽ luôn ở bên cạnh em và con."
Huyền Đông Trạch làm sao không nhận ra cơ thể trong lòng mình đang căng cứng, đau xót mà xoa nhẹ lên tấm lưng gầy.
Đêm hè mưa rơi rã rít, Huyền Dông Trạch cùng Bạch Hạo Thiên ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ, đôi tay đan chặt hơi ấm lan tràn.
Ba ngày sau, đám người áo đen mà Bạch Vũ Hạo cử tới bị nhóm vệ sĩ của Nghiêm ca một mẻ tóm gọn. Lúc bọn họ được đưa đến trước mặt Huyền Đông Trạch, Bạch hạo Thiên cũng ở đó, được hắn bảo bọc đến có chút quá mức kỹ càng, tuy nhiên Bạch Hạo Thiên cũng rất hưởng thụ tựa vào lòng hắn, vẻ mặt không chút sợ hãi thưởng thức ánh nhìn đăm đăm của nhóm người Bạch gia phái tới.
"Nhìn cái gì? Ở nơi này còn chưa tới phiên đám tay sai như các người giễu võ dương oai đâu!" - Huyền Đông Trạch hệt như gà mẹ bảo bọc Bạch Hạo Thiên trong lòng, cả người toát ra khí tràng của báo đạo tổng 'lưu manh' tài, hướng về phía đám người Bạch gia cười giễu cợt.
"Tôi đây cũng chẳng rỗi hơi đâu mà mời các người đến đây uống trà ăn bánh, trở về nói với chủ nhân các người, Huyền Đông Trạch tôi ghét nhất là đám người ỉ lớn hiếp nhỏ, truy cùng gϊếŧ tận, đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn sống thì nên tích chút phước đức cẩn thận sau này tuyệt hậu."
Huyền Đông Trạch đã ôm một bụng lửa giận ngút trời, miệng càng mắng càng hăng, mặc dù rất muốn mắng thêm cho đã tức, nhưng cuối cùng vẫn biết phải