Cuối Cùng thì Bạch Hạo Thiên vẫn thuận theo Huyền Dông Trạch cùng hắn đến trung tâm thương mại nổi tiếng nhất thành phố để mua quần áo.
Có lẽ do cuộc nói chuyện ban nãy khiến Huyền Đông Trạch có hơi không vui cho nên suốt cả đoạn đường hắn cũng không thèm nói với Bạch Hạo Thiên thêm một lời nào, đến nơi cũng mặc kệ anh một mình ở đằng sau, còn bản thân thì dắt tay con trai người ta đi thẳng vào trong.
Bạch Hạo Thiên bất đắc dĩ nhìn người phía trước giận dỗi nhưng thoạt nhìn lại cảm thấy có chút đáng yêu. Vừa lúc đi ngang qua một cửa hàng bán các sản phẩm được làm từ sữa, Bạch Hạo Thiên liền dừng lại mua một vài hộp sữa chua. Sau khi tính tiền liền nhanh chóng đuổi đến bên cạnh Huyền Đông Trạch, mặt đầy vẻ hối lỗi nói: "Anh Đông Trạch đừng giận em nữa, là em không tốt, em mời anh uống sữa chua nhé!"
Nói rồi anh cười ngọt ngào nhìn hắn, đưa đến bình sữa chua đã được cắm ống hút sẵn.
Huyền Đông Trạch vốn còn đang tức giận bất ngờ lại bị bộ dáng lúc này của Bạch Hạo Thiên làm cho sững sờ, trong chốc lát ấy hắn cứ ngỡ thời gian quay ngược, hắn vừa gặp lại Bạch Hạo Thiên của thuở ban đầu, thiếu niên năm ấy ngọt ngào chạy ở phía sau hắn lôi kéo hắn cùng mình giải đề, cùng mình uống sữa chua. Mỗi khi vui vẻ sẽ giống như hiện tại nở nụ tươi rói, đôi mắt trong trẻo cười đến cong cong.
Hắn vừa nghĩ lại vô thức đưa tay ra nhận sữa chua từ người đối diện.
"Sao vậy? Không ngon sao?"
Thấy hắn không nói lời nào mà chỉ chuyên tâm hút sữa chua, Bạch Hạo Thiên liền cảm thấy hơi sốt ruột. Lẽ nào sau nhiều năm chiêu dỗ người này không còn linh nghiệm nữa?
Huyền Đông Trạch vẫn đang thả hồn vào ký ức xa xôi, bất thình lình bị gọi cho bừng tỉnh: "Cũng tàm tạm!"
Hắn nói rồi cũng không tiếp tục giận dỗi nữa thả chậm cước bộ đi bên cạnh Bạch Hạo Thiên, nhìn anh chăm chú giúp bé con uống sữa chua, còn bản thân thì vẫn chưa động vào hộp nào. Huyền Đông Trạch thấy vậy trong lòng liền khó chịu, chẳng phải bản thân cậu ta mới là kẻ nghiện sữa chua hay sao? Gần đây ở chung cũng chẳng thấy uống nữa.
Hắn nghĩ rồi tự động chìa hộp sữa chua mình đang uống dỡ sang Bạch Hạo Thiên
"Hút một ngụm xem nào."
Bạch Hạo Thiên tuy không hiểu lắm hành động này của hắn nhưng vẫn rất thuận theo mà hút.
"Ừm! Rất ngon, cảm ơn anh."
Bạch Hạo Thiên lại cười, ôn hoàn đến độ khiến Huyền Đông Trạch vành tai hồng hồng, hắn che che dấu dấu mà giả vờ 'Hừ!' một tiếng.
"Hì!"
Ở giữa hai người bất ngờ vang lên tiếng cười trong trẻo của trẻ con.
"Con vui sao?"
Huyền Dông Trạch thấy thằng bé vui thế cũng không nỡ giả vờ mặt lạnh nữa, cưng chiều mà xoa đầu bé.
"Vui ạ! Bạn trong lớp vẫn thường kể về chuyện gia đình họ cứ cuối tuần là sẽ đi dạo, đi chơi cùng nhau. Con lúc đó hâm mộ lắm luôn, mà hiện tại cuối cùng cũng không cần phải hâm mộ nữa rồi."
Đông Đông nói rồi nắm lấy tay baba mình, kéo anh đi sát lại, còn tay kia thì vẫn nắm chặt không buông tay của Huyền Đông Trạch, vừa đi vừa quay đầu nhìn vào bức tường bằng kính của một cửa hàng bên cạnh nói:
"Baba, chú Huyền hai người nhìn xem, chúng ta đi cùng nhau như thế này thực giống một nhà ba người cũng đi dạo."
Tuy là cảm thấy hành động soi mình trong kính này của Đông Đông thoạt nhìn có chút ngốc, nhưng Huyền Đông Trạch vẫn kìm lòng không được nhìn một chút.
Trong bức tường kính, phản chiếu ba bóng người không quá rõ ràng, hai người đàn ông cao lớn cùng dắt tay một đứa nhỏ, người bên trái so với người bên phải gầy hơn một chút, nhưng lại phá lệ trở nên hòa hợp lạ thường, giống hệt một gia đình cũng nhau dạo bước trong trung tâm thương mại, người ba nhỏ dịu dàng cười cho bé con uống sữa, còn người ba lớn sẽ nhịn không được đút phần sữa của mình cho người ba nhỏ, không muốn người kia vì mãi chăm con mà quên mất mình.
Huyền Đông Trạch càng tưởng tượng càng thấy vi diệu, mà điều đáng nói là hắn không hề cảm thấy có chỗ nào phản cảm, câu chuyện về hai người ba bị hắn tưởng tượng đến phi thường hợp lý. Hợp lý đến độ hắn còn tin đó là thật trong giây lát.
Thấy hắn không nói chuyện, Bạch Hạo Thiên lại sợ hắn vì lời nói của Đông Đông mà phát giận, dù gì Huyền Đông Trạch cũng là một thẳng nam, anh sợ hắn sẽ vì cái cái so sánh của trẻ con này mà nảy sinh phản cảm: "Anh đừng có giận, lời của trẻ con..."
Bạch Hạo Thiên còn chưa nói hết thì đã bị Huyền Đông Trạch cướp lời: "Giận cái gì mà giận!". Hắn khó có được phút giây cao hứng như vậy, liền bế Đông Đông lên đặt trên vai