49.
Lục Phong tâm tình không yên, Du Am ngồi ở phía sau phảng phất như một cái bom hẹn giờ vang "Tích tích", lời nói của bạn cùng bàn vẫn chạy tới chạy lui trong đầu cậu, sau một ngày dài, bài tập về nhà cũng không làm xong, giáo viên giảng bài cũng không nghe tới, đầu óc đầy những suy nghĩ lộn xộn.
Mình không phải là cong đi?
Du Am thích mình?
Cuối tuần còn biến thành mèo phải làm sao bây giờ?
Du Am ở phía sau chỉ cần có một chút động tĩnh, cậu đều giống như một con mèo bị dọa giật mình, lông trên đuôi đều dựng lên.
50.
Giáo viên biết Lục Phong sinh bệnh, không có thúc giục cậu làm bài tập, nhưng lúc này không làm, sau này vẫn phải làm bù, làm bài ở trường, còn có một chút "Chi viện", Lục Phong ngoan ngoãn ngồi tại chỗ làm bài, đồng đội rủ cậu chơi bóng cậu cũng không đi, cố gắng tập trung, cắn bút làm bài tập.
Đột nhiên, cậu dừng bút, lỗ tai dựng thẳng lên.
Du Am động! Toàn thân chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu.
Du Am đi đến bên cạnh cậu, kẻ thù bắt đầu khiêu khích, Lục Phong bất động tại chỗ, bảo trì tư thế cúi đầu, địch bất động ta bất động, địch vừa động ta liền tiến công.
"Cậu có muốn......" Du Am đứng bên cạnh thật lâu, chần chờ hỏi.
Lục Phong tim đập "Bang bang" loạn nhịp, gãi gãi đầu, chém đinh chặt sắt mà nói: "Không cần, cảm ơn!"
Dứt khoát đánh trả!
Quả nhiên Du Am không tiếp tục nói, đứng một hồi lâu mới rời đi, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói một câu: "Không có gì."
Ba chữ này nhẹ nhàng bay bổng, giống như lông chim lại giống như lá rụng, rung rinh chui vào lổ tai Lục Phong, Lục Phong không cảm thấy đã chiến thắng vẻ vang cho lui quân như đã tưởng, ngược lại cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Cậu nhớ lại lúc hai người mới bắt đầu là đối thủ một mất một còn, chính mình không cẩn thận làm rớt túi đựng bút của Du Am, Du Am đã nói: "Quên đi."
Điều này khiến cậu không thể tập trung làm bài tập, Lục Phong thở dài một tiếng, đem cất sách vở vào cặp chuẩn bị ra về, nào ngờ bạn cùng bàn đi WC trở về, thả một cái túi nilon lên mặt bàn, mở ra thì thấy, là thuốc trị cảm, giống với thuốc cậu uống tối qua ở nhà Du Am, nhưng nó mới hơn.
Lục Phong căm giận mà nhét thuốc vào cặp sách.
51.
Lúc bị bệnh con người sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, Lục Phong liên tục hít hít cái mũi trên đường đi về nhà, trong nhà trống không, mẹ Lục muốn đi du lịch đến tháng sau mới trở về, hiện tại bà lại đến một quốc gia châu Âu, bây giờ cậu muốn đi tìm mẹ cũng tìm không thấy.
Lục Phong xốc lại tinh thần gọi một phần cháo thanh đạm, uống thuốc, tắm rửa, rối loạn mà làm bài tập về nhà.
Nằm ở trên giường, cảm thấy cái chăn thật là lạnh lẽo, đem chăn cuốn thành cuốn, lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng ấm lên một tí, cái mũi vẫn còn khó chịu, trên người chỗ nào cũng khó chịu.
Trong lòng mắng Du Am đến máu chó đầy đầu.
Nhưng cậu cũng không biết tại sao mình lại mắng Du Am.
Mấy ngày kế tiếp, địch không có động tĩnh, Lục Phong lại cảm thấy tâm tình không yên, chỗ nào cũng thấy không được tự nhiên.
Cậu ngày thường dành thời gian vận động không ít, sức đề kháng không tồi, cảm mạo rất nhanh liền khỏi, trên sân bóng lại sinh long hoạt hổ(*), lúc cậu đang đứng trên vạch ba điểm muốn ném vào rổ, dư quang khóe mắt nhìn thấy Du Am đang mang cặp sách đi ngang qua bên ngoài sân bóng, trong lòng cảm thấy hơi đột ngột, nhưng ký ức cơ thể vẫn dùng lực ném bóng không nghiêng không lệch vào rổ, đồng đội và người xem đều cổ vũ nhiệt tình, nói rằng đường bóng của cậu thật đẹp.
(*) Sinh long hoạt hổ: khỏe như vâm; mạnh như rồng như hổ, sinh khí dồi dào.
Lục Phong trong lòng rất thỏa mãn, vén áo lên lau mồ hôi trên cằm, vừa quay đầu lại phát hiện Du Am đã đi mất rồi.
Chỉ là vô tình đi ngang qua mà thôi.
Đồng đội trở tay ném bóng về phía Lục Phong, Lục Phong thất thần, không duỗi tay bắt lấy, bóng chạm đất hai lần, lăn xa.
Lòng tràn đầy bực bội, cậu xua tay.
"Không chơi nữa."