60.
Du Am rõ ràng không uống rượu, lại hoài nghi chính mình đã uống, nếu không thì là Lục Phong uống quá nhiều rượu.
Du Am: "Cái, cái gì?"
Đều là một hơi nói ra, không bằng nói ra luôn đi.
Lúc sau rượu lên tới não Lục Phong, cảm thấy thẹn thùng gì đó đã bị gây tê, bất chấp tất cả, thành khẩn mà đỡ bả vai Du Am, nghiêm túc nói: "Nói ra thì chắc cậu không tin, mỗi khi đến cuối tuần tôi sẽ biến thành mèo của cậu."
Du Am: Tôi thật sự không tin.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Lục Phong nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải, ý tưởng trong đầu lung tung rối loạn, cậu không thể ngay lúc này biến thành mèo, nếu không cậu sẽ nằm sấp xuống kêu hai tiếng meo meo để trình bày ngôn ngữ mèo học tập được từ trước tới nay.
Du Am hoàn toàn ngây dại, hắn vừa rồi vốn dĩ muốn hôn xuống, hai người dán chặt vào nhau, trên hàng lang ngẫu nhiên có hai nhân viên tạp vụ đi ngang qua, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai người bọn họ.
Đây là nói hươu nói vượn cái gì, tâm tư Du Am rối bời thay đổi liên tục, cuối cùng không thể không nghi ngờ, nói không chừng đây là lý do uyển chuyển để Lục Phong từ chối nụ hôn, từ trước đến nay, đều do hắn hiểu lầm.
Nghĩ như vậy một hồi, Du Am nói trong lòng "Quả nhiên là như vậy", rồi lui về sau một bước, hai người lại bảo trì khoảng cách lịch sự.
"Cậu uống nhiều rồi, chúng ta trở về thôi." Hắn bình tĩnh mà nói.
Lúc Phong thấy hắn sắp đi, vội vàng kéo lấy cánh tay hắn, sốt ruột mà theo sau, vội vàng nói: "Tôi nói thật!"
Du Am dừng bước, Lục Phong vội nói tiếp: "Tuy rằng nghe qua thật giả, nhưng tôi nói thật! Cuối tuần đều sẽ biến, ai nha, biết nói như thế nào bây giờ......!Cậu có phải có bộ áo ngủ, màu nâu, mặt trên còn có con khỉ, còn có một bộ màu đen, mặt trái có hình Iron Man......"
Cậu uống rượu xong, không biết âm thanh của mình thật lớn, Du Am càng nghe càng cảm thấy thẹn thùng, trước mặt còn có người đi tới, hắn vội vàng quay đầu che miệng Lục Phong lại.
Lục Phong chớp đôi mắt, hàm hàm hồ hồ mà "Ngô ngô ngô" vài tiếng, cong cong đôi mắt mà lấy lòng.
Lần này Du Am thật sự bị dọa đến, lổ tai đều đỏ, lắp bắp: "Cậu, cậu làm sao mà biết được?"
Lục Phong kéo tay hắn ra, vô tội mà nói: "Tôi đã nói rồi, tôi là mèo con!"
Du Am cau mày, lặp lại chuyện này mà tự hỏi, ý đồ tìm ra điều hợp lý trong câu chuyện này, ở trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, cũng chưa nghĩ ra cái gì hợp lý.
Lục Phong thấy hắn vẫn là bộ dáng do dự không tin, linh quang chợt lóe, đề nghị: "Như vậy đi, tôi cảm thấy ngày mai còn sẽ biến thành mèo, đêm nay tôi đến nhà cậu ngủ, ngày mai cậu sẽ biết!"
Logic thật hợp lý, hai người, một người còn hơi say, một người còn bị sốc, nhất thời không thấy chỗ nào không đúng, ăn nhịp với nhau.
Hai người trở lại phòng K, thuận miệng bịa một lý do, cũng mặc kệ cả lớp dùng ánh mắt quái quái nhìn họ, trước sau trở về chỗ.
Trời đã tối từ lâu, ánh trăng lơ lửng giữa trời, vào buổi tối sự hiện diện của cơn gió đầu thu đặc biệt mạnh mẽ, một làn thổi qua, Lục Phong rùng mình một cái, bước chân đều lung lay, bắt lấy trụ đèn dừng bước, Du Am đỡ lấy cậu, nhỏ giọng hỏi: "Đi được không, hay để tôi cõng cậu."
Lục Phong vung tay, nói "Không cần", giây tiếp theo thiếu chút nữa bị bậc thang lối đi bộ vướng ngã ăn cứt chó.
Du Am thở dài, ngồi xổm xuống, lưng hắn cực kỳ rộng, hắn ngồi xổm, quay đầu lại, nhìn Lục Phong sững sờ ở một bên, nói: "Nhanh lên, thất thần cái gì?"
Lục Phong mí trên đánh mí dưới, phục tùng mà leo lên lưng Du Am, Du Am cõng cậu lên, tay giữ chân cậu, vóc dáng Lục Phong không hề thấp, chân thật dài, Du